1 Anh ta nói thứ mà anh ta muốn có được thì nhất định sẽ không buông tay. Anh ta nói chỉ sau khi cô hoàn toàn khuất phục thì mới có thể có được tự do. Anh ta nói anh ta có thể vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
2 Đồng Thiên Lại vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm ấy, không quên buổi sáng sau cơn mưa rào. Cơn bão đêm qua dữ dội và ác liệt, phá vỡ cả cửa kính hướng về phía nam trong phòng ngủ của cô, nước mưa thì làm ướt cả chiếc giường khiến cả đêm qua cô vừa ướt vừa lạnh.
3 Khúc Lăng Phong gõ cửa phòng. Thứ mà anh muốn có được thì nhất định sẽ không bỏ qua. Ngay giây phút anh quyết định buông tay thì Đồng Thiên Lại lại làm dấy lên bản năng chiếm đoạt trong anh, và cô phải trả giá vì điều đó.
4 Bầu trời xanh biếc, ánh nắng chan hòa, thảo nguyên bát ngát, từng đàn bò dê đang chạy trong tiếng quát lùa của người chăn. Hình ảnh này làm Thiên Lại nhớ đến câu dân ca mà ai cũng biết: Trời xanh xanh, đồng mênh mông Gió thổi cỏ rạp luống trông dê bò Cô hít lấy luồng không khí trong lành khô thoáng do gió đưa lại, cảm thấy khí hậu vùng tây bắc thật thích hợp với mình.
5 Cô không phải thiêu thân, cô là một con chim mãi mãi cũng không bay qua được cơn bão tố. Âm thanh khó chịu đó vẫn đang làm ồn, cô muốn được yên tĩnh ngủ một giấc thôi, lẽ nào thế cũng là ước mơ xa xỉ sao? Dường như cô nghe thấy tiếng gào lên đầy chuyên chế của anh: "Tỉnh lại đi, em tỉnh lại cho anh, anh không cho phép em ngủ nữa.
6 Bác sĩ Hồ cầm báo cáo kiểm tra, nghi ngờ nói: "Có thật là mỗi ngày cô đều ăn uống theo thực đơn của tôi cho và đi ngủ đúng giờ không?" "Phải. " Cô chột dạ đáp.
7 Trị liệu tâm lý tiến hành rất thuận lợi. Nhờ sự chuyên nghiệp của một bác sĩ tâm lý, bác sĩ Hồ làm cô có cảm giác anh như một người bạn có thể giãi bày tâm sự chứ không phải bác sĩ.
8 Cô vừa lục tìm chìa khóa vừa đi về phía bãi đỗ xe. Lúc này di động vang lên. "Alo. " Giọng nói trầm thấp của anh truyền tới. "Em xong việc rồi sao? Đi ăn đồ ăn Hàn được không?" "Được đó, anh đang ở đâu?" Cô nhìn xung quanh, thấy chiếc Porsche màu xanh lá của anh, tay anh cầm điện thoại, khuỷu tay chống trên cửa xe.
9 Tình cảm giữa cô và Thiên Kiều thân thiết trở lại như trước đây. Sự thật đã xảy ra không thể nào xóa bỏ, tình cảm bị sứt mẻ không thể nào lành lặn, giống như gương đã vỡ, cho dù có dán ghép lại thì vẫn có vết nứt.
10 Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao ba cô và bé gái kia lại dùng ánh mắt chỉ trích cùng ai oán mà nhìn cô. Bởi vì đó là con của cô, cô lại để mất nó. Cô không có dũng khí sinh nó ra nên nó tự giác bỏ đi, để trừng phạt người mẹ hèn nhát như cô.