1 Bầu trời trên sân bay thủ đô vào năm năm sau vẫn xanh như thế, cảnh vui buồn ly hợp ở nơi đây vẫn mãi không hạ màn. Vẫn người qua kẻ lại, có người rời đi, có người trở về, có người ăn mừng gặp lại, có người đau lòng chia ly, hết thảy dường như chưa từng đổi thay.
2 Năm Hạ Nhật mười tuổi, bố mang cô và em trai từ vùng quê Ngư Mễ* ra đi, bởi vì bà nội tuổi đã già.
Còn nhớ năm đó vừa ngay đầu xuân, bốn bề một màu xanh biếc, sắc cỏ liền trời.
3 Hạ Nhật cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn Mông Qua chút xíu xiu, bởi vì mẹ của cô vẫn còn trên đời, bà ấy chỉ rời đi mà thôi, nhưng mẹ của Mông Qua lại là vĩnh viễn ra đi rồi, vậy thì bất kể tìm như thế nào cũng không tìm về được nữa.
4 Cuối năm, Mông Qua tham gia kì thi dương cầm thiếu niên của thành phố đạt hạng nhất, nhà trường đặc biệt vì cậu mà cử hành nghi thức trao giải.
Cả lễ đường ngồi đầy cả người, bao gồm cả bố mẹ Mông Qua, đến cả ông nội của cậu cũng tới.
5 Hạ Nhật và Mông Qua chân chính thân với nhau là vào năm mười ba tuổi, khi ấy họ vừa lên cấp 2. Một buổi cuối tuần nọ, cụ ông Mông đưa họ cùng đến công viên rừng*.
6 Năm mười bốn tuổi này, rất nhiều chuyện đã xảy ra với Hạ Nhật.
Ở dưới quê gửi lên tin dữ, bà nội của Hạ Nhật đã qua đời. Bố vội vã kéo Hạ Nhật và Hạ Thiên về quê lo tang, chuyến đi này kéo dài hơn nửa tháng.
7 Khi cô nữ sinh xinh xắn cùng bàn đưa một tấm thiệp màu hồng phấn cho Hạ Nhật, van nài cô chuyển nó cho Mông Qua, cô đã thấy mù mờ cả một hồi. Cô bạn cả mặt đỏ hồng, Hạ Nhật đã hiểu.
8 Độ tuổi mười lăm, mười sáu tựa hồ như đặc biệt mẫn cảm với chuyện nam nữ, cũng thích nhiệt tình ghép cặp đôi cho người khác. Trong giai đoạn này, nữ sinh trong khối ghép Mông Qua cho Chu Nhất Mẫn ở lớp 3.
9 Vào Tết Âm lịch, Hạ Nhật đón chào chuyến đi xa đầu tiên, bố đưa cô và Hạ Thiên cùng đến Hokkaido. Lúc sắp đi cụ ông Mông đưa một xấp tiền cho bố mà nói, “Chúng ta không thể để người Nhật xem thường được, lần đầu tiên ra nước ngoài phải cho mấy đứa nhỏ ăn ngon ở tốt chứ.
10 Mọi thứ xung quanh đều không hề thay đổi, chỉ là bạn không thể tìm được người đó nữa, giọng nói nét cười của người đó trong đầu bạn vẫn còn mới như chỉ vừa hôm qua, nhưng chúng lại chỉ có thể biến thành hồi ức, rồi sau đó, là tuyệt vọng.
11 Nếu như thời gian có thể trôi ngược, Hạ Nhật thường tự hỏi mình, khi đó, bản thân vẫn sẽ kéo theo người con gái tên Tô Hồng Liên kia mà đẩy cánh cửa của công xưởng ước mơ vào ngày xuân năm ấy chứ? Có lẽ là sẽ, từ đầu đến cuối cô vẫn kiên định tin rằng, là của bạn thì chung quy sẽ là của bạn, không phải của bạn thì mãi mãi sẽ không phải của bạn.
12 Nếu có ai nói Mông Qua đối xử không tốt với Hạ Nhật, Mông Qua nhất định sẽ nổi điên lên với kẻ đó. Ai nói cậu đối xử không tốt với Hạ Nhật? Ai dám nói cậu đối xử không tốt với Hạ Nhật? Rõ ràng cậu đối xử với Hạ Nhật rất tốt, cậu ghi nhớ lời mình đã hứa với Hạ Nhật lúc chú Hạ mất, cậu thật sự thương yêu Hạ Nhật như con gái mình.
13 Tô Hồng Liên đã dùng một câu rất đơn giản để thuyết phục Hạ Nhật dùng bộ váy Ba Tư của cô đổi lấy bộ nàng tiên cá của mình, cô nàng nói, “Chị không thấy màu đỏ là màu dành riêng cho em sao?”.
14 Lúc nhỏ, có một lần Tô Hồng Liên và mẹ đứng trước cửa siêu thị, nhìn thấy bố và một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi trên xe. Cô rất vui, nhấc chân muốn chạy đến chỗ bố.
15 Thành Chí Cao nói cho Hạ Nhật biết, mấy ngày trước gã thấy Tô Hồng Liên và Mông Qua cùng dắt tay nhau từ rạp chiếu phim đi ra, gã vừa nhìn đã nổi nóng.
16 Hạ Thiên không yên tâm về chị mình, nên lúc chị nó rời đi nó đã theo sau cô. Vốn dĩ muốn hù cô một phen, kết quả lại trông thấy…
“A Thiên, sao em lại ở đây?” Hạ Nhật kinh hoảng luống cuống.
17 Trên con phố yên tĩnh chỉ còn lại Hạ Nhật và Mông Qua.
“A Nhật, em trai cậu dạo này sao thế hả? Cứ luôn mặt cau mày có với tôi, tôi làm gì đắc tội với nó à?” Mông Qua cảm thấy kì lạ, không biết thằng nhóc Hạ Thiên bị gì, trong khoảng thời gian này nó cứ quái lạ sao ấy.
18 Tiếp sau đó, quan hệ giữa Mông Qua và Hạ Nhật bèn trở nên lạnh nhạt.
Hạ Nhật nhân chút thời gian rảnh rỗi ngày Chủ Nhật để đến chỗ cụ ông Tô tìm Tô Hồng Liên.
19 Vào năm mới, sau khi Hạ Nhật và cụ ông Mông đến miếu tự ở lại một đêm trở về, Mông Qua đã nhập viện.
Sau khi nghe quản gia Lý kể nguyên nhân, cụ ông Mông tức đến xì khói trợn mắt, mắng: “Thằng nhóc ranh cũng học người ta đánh nhau vì ghen!”
Theo như lời quản gia Lý nói, đêm qua Mông Qua đánh nhau với mấy tên thanh niên trẻ ở khách sạn, nguyên nhân là vì một cô gái tên Hồng Liên.
20 Tô Hồng Liên vừa sớm đã đến bệnh viện, bèn nhìn thấy một cảnh như thế này, Hạ Nhật nằm trên giường dành cho người nhà, hai chiếc giường chỉ cách nhau có hơn nửa mét, hai người lần lượt nằm trên hai chiếc giường mà quay mặt vào nhau.