1 "Buổi sáng tốt lành, bữa sáng hôm nay là cháo. "Khương Hiểu Nguyên chào buổi sáng, đứng dậy cầm chén, múc một chén cháo to đặt trước mặt hắn. "Chào buổi sáng.
2 Tống Tử Ngôn đứng trước cửa sổ sát sàn, ánh mặt trời chói mắt phủ lên người hắn. "Luật sư Tống, đã đến giờ. "Hắn không quay đầu, dường như không nghe thấy trợ lý đang nhắc nhở, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ.
3 Hôm nay, khi cô bận rộn ở công ty bàn hợp đồng mới thì nhận được tin nhắn ngắn của Tống Tử Ngôn. . . "Buổi tối không về nhà ăn cơm. "Sau đó thì người không thấy đâu, trợ lý ở văn phòng luật sư cũng không tìm thấy người, di động cũng không nghe, gọi điện thoại hỏi trợ lý cũng không có tin tức, cô nôn nóng đến giậm chân.
4 Sắp đầu hạ, không khí oi ả sáng tháng năm, nhưng vẫn như cũ mang theo hơi lạnh, hằng năm vào thời điểm này cũng là mùa hôn lễ bận rộn nhất, cho dù có nhiều đôi mới hợp bát tự quyết định kết hôn, chẳng qua những cô gái ao ước trở thành cô dâu tháng sáu cũng không phải ít, cho nên công ty cố vấn hôn lễ từ cao đến thấp tất cả đều bận rộn không thể tách ra được.
5 Tống Tử Ngôn nhìn bà xã đang bận rộn. Từ trước đến nay cô luôn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chờ sau khi hắn rửa mặt, bữa ăn sáng đã ở trên bàn đợi hắn. Hôm nay cô dậy trễ, hiển nhiên tối qua mệt muốn chết.
6 Tống Tử Ngôn nhìn căn phòng yên tĩnh. Buổi tối, hắn trở lại nhà mình, hắn đã nghĩ qua phải đối mặt với lửa giận của bà xã như thế nào, hay là chiến tranh lạnh, không thì tiếp tục tranh cãi không ngững nghỉ, cho dù như thế nào, hắn cũng không muốn phải đối mặt với một căn phòng đầy bóng tối.
7 Đổng Tú Thanh tóc dài xõa xuống, mặc váy trắng, khuôn mặt trang điểm thanh nhã, nhìn rất trong sáng, giống như tiên nữ trên trời tao nhã yên tĩnh. Nhưng trong mắt mọi người Tống gia, cô ta chính là ma quỷ âm hồn bất tán.
8 Tống Tử Ngôn trở lại văn phòng, tay bưng hai ly cà phê nóng. Tiểu Vương vừa ăn cơm hộp vừa nói: "Luật sư Tống, phu nhân mới tới, chị ấy ở trong phòng làm việc chờ anh.
9 Bọn họ rất bình tĩnh, tai nạn xe quan trọng hơn những tranh chấp kia, sau khi Khương Hiểu Nguyên tỉnh táo lại, nguợc lại biến thành đề tài không thể cũng không muốn thảo luận.