1 Giới thiệu
Mùa thu hiu quạnh còn chưa phai đi, mùa đông rét lạnh đã mơ hồ xuất hiện, sáng sớm, tôi bụng rỗng ra ngoài, không khí lạnh lẽo lùa vào làm thân thể vốn ở trong phòng ấm áp run run một hồi nhỏ, đúng là mùa đông mà! Ngay cả khí thở ra cũng biến thành màu trắng.
2 Trong dự liệu của tôi, kì huấn luyện quân sự có chút buồn chán trôi qua dưới tình huống gió êm sóng lặng, kế tiếp chính là. . . . . !
Theo ý của nhà trường, để giảm bớt không khí khẩn trương khi học sinh huấn luyện quân sự (tôi không biết tại sao không khí lại khẩn trương, nếu như mỗi ngày “Quẹo trái”, “Quẹo phải” cũng có thể sinh ra khẩn trương như họ nói.
3 Ngoại trừ việc nói chuyện với Hạ Hàm khiến cho tôi phấn khởi, đi chơi ở ngoại ô cũng thực sự khiến cho người ta cực kỳ vui vẻ. Biển xanh thẳm, bờ cát mịn màng.
4 Tiết tấu ở cao trung quả là rất nhanh, nhưng đối với tôi thì bài học không áp lực lắm. Gia đình tôi không có yêu cầu cụ thể gì, tất cả chỉ cần tôi không cảm thấy có gì trở ngại là được.
5 Tại loại tâm tình màu nhiệm này, mùa hạ nóng nực rốt cục đã trôi qua. Lá cây hai bên trường học ngày càng xơ xác, tiêu điều, trong gió lạnh lặng yên bay xuống.
6 Tuy tôi không tự kỉ đến mức nghĩ là có thể cùng anh phát triển loại tình cảm nồng cháy, nhưng tôi cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau anh lại trở nên lạnh nhạt như thế.
7 Lại một mùa đông nữa, chân tôi vừa tắm xong vẫn còn nhỏ nước, kéo theo đôi dép lê, quần áo không chỉnh tề, run run chạy vội vã trên hành lang kí túc xá.
8 Sáu tháng cuối năm lớp 11 là bóng đen lớn nhất trong đời tôi, bởi mùa xuân năm ấy, Hạ Hàm kết hôn.
Giang Dạ cuối cùng vẫn bị tôi cự tuyệt. Cậu ta lộ ra nụ cười khổ khi gặp lại, nói: "Tôi đã biết cậu sẽ không trì độn đến mức mình thích người nào cũng không biết, lại có một chút chờ mong, thật sự muốn biết một đứa con gái lạnh nhạt như cậu khi thích một người sẽ là bộ dạng gì.
9 Hai tuần lễ rất nhanh trôi qua, trong giờ tập thể dục không thấy bóng dáng lười biếng kia đâu. Tiết thể dục cũng đã có một giáo viên nghiêm nghị khác đến thay.
10 Mùa hạ nóng nực, vầng trăng tăm tối, cuộc thi vào trường cao đẳng trong trí nhớ không khủng bố như trong truyền thuyết. Tâm hồn tôi vẫn một dạng tĩnh như nước.
11 Tỗi vẫn có cảm giác, tôi là một tên quái gở, từ nhỏ đến lớn, cảm xúc không dao động quá nhiều. Nếu nói thế giới bên ngoài là màu sắc rực rỡ, thế thì thế giới của tôi là một bức phác họa chỉ có hai màu sắc trắng đen.
12 Tỗi dựa vào khung cửa của phòng phát thanh, bình tĩnh tìm kiếm ánh mắt khiến cả người tôi phải nổi da gà kia. Ánh mắt đó, đã theo tôi ngay từ lúc vừa đi trên đường đến nõi này, đến bây giờ vẫn như cũ không ngừng thử thách tôi.
13 Cho tới chuyến dã ngoại ở ngoại ô theo thường lệ sau kỳ huấn luyện quân sự thì thứ trải nghiệm mới mẻ trước mắt mới tạm qua. Bởi vì tại chuyến du lịch bờ biển đó cuối cùng tôi đã thấy rõ mình có loại tình cảm gì với cô bé ấy.
14
15 Tôi lâm vào tình trạng mâu thuẫn trước nay chưa từng có, trái tim của tôi nói cho tôi biết nó yêu học trò của mình, hơn nữa nó còn hưng phấn nói với tôi rằng người tôi yêu cũng có cùng loại tâm tư đó.
16 Gần đây trong nhà luôn thúc giục chuyện kết hôn của tôi, tôi ở ngoài mặt đáp ứng, trong lòng lại không nỡ đặt xuống tiểu thiên thần xông tới kia. Người đang yêu luôn mẫn cảm nhất, Vương Đình là người đầu tiên phát hiện điểm không thích hợp của tôi, cô ấy muốn tôi cùng đi dạo phố, lại kéo tôi tới ngồi một quán ăn nhỏ 5 phút mới mở miệng hỏi: "Anh không muốn kết hôn với em sao?"
Tôi trầm mặc không nói, tôi nhìn cô ấy, ánh mắt của cô ấy vẫn khổ sở giống năm đó khi thổ lộ với tôi, kỳ thật hôm đó tôi rất muốn nói rõ ràng hết tất cả với cô ấy, nhưng là dưới ánh mắt đó, tôi lại lựa chọn im lặng, ánh mắt đó giống như đang lên án hành vi tội lỗi của tôi, tôi yêu học trò của mình, lại có ý đồ vứt bỏ người bạn gái đối với mình có ân.
17 Đứa bé nhà chủ nhiệm lớp của Tang Lộ phát sốt, mà tối hôm nay cô ấy lại phải trực đêm, thế là cô ấy cuống quá làm liều bắt tôi thay cô ấy đi tuần. Tôi quả thực dở khóc dở cười, tôi là một đại nam nhân, sao có thể chạy đến ký túc xá nữ chứ? Không đợi tôi mở miệng kháng nghị, cô ấy liền nhanh chư chớp chạy mất, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới ký túc xá của nữ sinh.
18 Dưới tâm trạng vạn phần không muốn của tôi, mùa xuân đã đến. Tôi và Vương Đình đã kết hôn, trước tiết thể dục cuối cùng trước lễ kết hôn, tôi không thấy Tang Lộ, tôi không biết cô bé đi đâu, nhưng tôi biết mình không có tư cách đi tìm cô bé về, tôi ôm tâm tình phức tạp cùng Vương Đinh cử hành hôn lễ, tôi không biết mình làm thế rốt cục có đúng hay không, so với Tang Lộ không có hứa hẹn gì, Vương Đình người danh chính ngôn thuận được chọn để kết hôn.
19 Sáng sớm ngày thứ hai, Tang Lộ ôm cái đầu nhức nhối khó chịu, vạn phần không muốn chui ra khỏi ổ chăn. Hệ thống sưởi trong phòng đã mở đến mức tối đa, nhưng cô vẫn không nhịn được run rẩy cả người.
20 "Oa! Thật ấm áp a!" Tang Lộ đẩy cửa văn phòng, khoa trương kêu to, rước lấy một trận cười nhạo của mọi người.
"Bạn Tang “bánh chưng xanh” của chúng ta mới tới đó hả.