Thầm Mến Chương 8: Chương 7
Chương trước: Chương 7: Bị Thương Nặng
Sáu tháng cuối năm lớp 11 là bóng đen lớn nhất trong đời tôi, bởi mùa xuân năm ấy, Hạ Hàm kết hôn.
Giang Dạ cuối cùng vẫn bị tôi cự tuyệt. Cậu ta lộ ra nụ cười khổ khi gặp lại, nói: "Tôi đã biết cậu sẽ không trì độn đến mức mình thích người nào cũng không biết, lại có một chút chờ mong, thật sự muốn biết một đứa con gái lạnh nhạt như cậu khi thích một người sẽ là bộ dạng gì. Chẳng qua là sợ tôi không có cơ hội này rồi." Cuối cùng cậu ta như thường lệ sờ đầu tôi một cái rồi tiêu sái rời đi.
Muốn biết khi tôi thích một người là bộ dáng gì sao? Trong lòng tôi tự giễu trả lời câu hỏi của cậu ta, cậu không phải không có cơ hội, trên thực tế, cậu đã thấy rồi đấy. Khi tôi thích một ai, bề ngoài sẽ lạnh nhạt như trước. Nhưng trong nội tâm, từ lâu đã tan nát, mệt mỏi cùng cực. Phía xa Hạ Hàm vừa từ cầu thang bước xuống, đang cười lớn nói với một thầy giáo thể dục khác cái gì đó, thực “ánh mặt trời” a~ So sánh thì, tôi thật giống như một con chuột bình thường vừa trải qua mùa đông. Mẹ nó, vì sao tôi lại khiến mình trở nên thảm hại vậy hả? Tôi oán hận không tiếng động đặt câu hỏi với anh ta, cuối cùng lại chỉ có thể ôm loại tâm tình này trở về thế giới của bản thân.
Hầu hết tên bạn học thời cấp 3 bây giờ đã không còn nhớ rõ, nhớ kỹ được vài cái phần lớn cũng là lúc trước có giao tình không tệ. Trong đó cũng có một ngoại lệ, là Hàn Tuyết, chính là nữ sinh vô cùng hoạt bát trong lớp học đấy. Tôi nhớ rõ tên cô ấy, tuyệt đối không phải vì có giao tình không tệ, tuy rằng cô ấy là người đứng đầu phòng ký túc bọn tôi. Tôi nhớ rõ cô ấy là vì tin tức Hạ Hàm muốn kết hôn, chính là cô ấy mang

Xem tiếp: Chương 9: Quyết Định