41 “A?”Long Phù Nguyệt vừa mở mắt, lúc này mới phát hiện chính mình còn đang ôm chặt cổ Phượng Thiên Vũ. Mặt gần như đỏ tới tận cổ rồi, cuống quít buông tay ra, nhảy xuống dưới: “Ta…ta, hắc hắc, người là đại lão nhân gia sao lại đến đây? Đa tạ người, bằng không ta đã chết trong miệng sói rồi…”Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thật là có chút bản lĩnh nha, không có võ công lại có thể giết chết một con sói, bổn vương thật muốn xem ngươi.
42 Phượng Thiên Vũ nhướn nhướn mi mắt: “Ta là lão nhân gia? Bổn Vương già như vậy sao?” Bỗng nhiên bước về phía trước từng bước, môt bàn tay trắng nõn như bạch ngọc nâng cằm nàng lên, hướng nàng nhìn thẳng vào hắn, tà mị cười, từ từ nói: “Ngươi đừng quên, nều không có cuộc chiến năm nay, thì bây giờ ngươi đã là Vương phi của ta.
43 Câu nói đó hoàn toàn đánh gãy Long Phù Nguyệt, nàng không khỏi nháy dựng lên, kêu lớn: “Ngươi là cái tên chết bầm, đối với đào binh không phải là mất đầu thôi sao, đến đây! Đến đây! Đến đây! Đầu của ta ngay tại chỗ này, ngươi cầm đi.
44 Mỗi người đều hết hồn. Đến cuối cùng, Phượng Thiên Vũ chịu không được tiếng nàng gào khóc thảm thiết, giảm xuống hai mươi côn, cho dù như vậy, khi đã đánh xong, Long Phù Nguyệt cũng không đứng lên nổi nữa.
45 Còn không đợi Long Phù Nguyệt kịp phản ứng, đã có hai binh lính nâng nàng dậy, đưa vào trong lều lớn hoa lệ kia. Lều lớn không hoa lệ giống như nàng tưởng tượng, có một cái án dài, phía sau án là ghế dài bọc lông bạch hổ, phía sau còn có cẩm tháp, chắc là nơi hắn nghĩ ngơi sau khi phê duyệt công văn.
46 Ông trời ạ! Chế độ của Thiên Tuyền quốc thật biến thái! So với chủ nô còn dã man hơn!Thối diêm Vương, thối phán quan, các ngươi cho ta xuyên tới triều đại chó má nào đây?Nàng ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên Vũ, người này sẽ không đem nàng đi nhét vào lồng heo chứ.
47 Hôn mê, nàng rôt cuộc bị tên yêu tinh này xem hết trơn, có nên bắt hắn phụ trách hay không đây?Long Phù Nguyệt trong lòng rối rắm, cắn răng đứng lên. Hừm, mặc kệ, nàng coi như đi bệnh viện khám bệnh, coi như tên chết bầm này là bác sĩ giỏi đi.
48 Không nghĩ tới hôm sau tên quản lý mập mạp cho nàng một tuyệt bút hàn khí, sau đó khiến nàng cuốn gói cút đi. Ôi, nhớ tới chuyện này, Long Phù Nguyệt liền vô cùng oán niệm.
49 Dường như nhận thấy được Vân Mặc Dao cứng ngắc, Phượng Thiên Vũ lại bừa bãi hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của nàng, lúc này mới buông nàng ra. Hắn đưa mắt nhìn Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: "Còn không hầu hạ bổn vương rửa tay, đứng ở nơi đó làm cái gì?""A?" Long Phù Nguyệt lại mở to mắt, nàng thật sự không nghĩ ra là rửa tay thì có cái gì cần hầu hạ?"Nô tài chết tiệt! Vương gia cho ngươi hầu hạ ngài ấy rửa tay, ngươi đứng ngơ ngác ở nơi đó làm cái gì?!" Vân Mặc Dao nhân cơ hội phát uy.
50 Một cước hàm chứa phẫn nộ của nàng ta đá ra, mang theo tiếng gió sắc bén. Nếu như bị đá trúng một cước này, Long Phù Nguyệt không chết cũng mất nửa cái mạng.
51 Vân Mặc Dao sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu: "Vương gia thứ tội, tiện thiếp cũng không dám. . . nữa, Vương gia thứ tội.
52 Mắt thấy Phượng Thiên Vũ nằm trên giường sau suất án ngủ say, nàng cũng muốn được như vậy muốn chết, nhưng cũng không dám ngủ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm đồng hồ nước.
53 Giơ ngón tay chỉ vào hắn: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . ” Nha, hắn nghĩ đến đâu vậy? Nàng thầm nghĩ muốn ngủ một giấc thật ngon, ai muốn lên giường cùng tên biến thái này?Phượng Thiên Vũ duỗi tay ra, liền đem bàn tay nhỏ bé của nàng chụp lại: “Nhóc con, thật khó nghĩ là ngươi lại lớn lên trong hoàng cung như thế nào, nô tài dùng ngón tay chỉ vào chủ tử sao?” Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng bao phủ ngón tay gây họa của Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: “Ngươi có biết hay không, chỉ bằng lóng tay chỉ vừa rồi của ngươi, bổn vương là có thể đem ngón tay cái của ngươi chặt xuống?” Long Phù Nguyệt toàn thân nổi da gà, tay hắn phủ tay nàng, làm cho lòng của nàng từng đợt rét run, trời ạ, võ công người này cao như vậy, bằng không chỉ cần dùng khí công trực tiếp đem ngón tay nàng cắt bỏ đi?Hảo hán không so đo thế yếu trước mắt, Long Phù Nguyệt cuống quít làm ra vẻ mặt tươi cười, thực chân chó cười hì hì nói: “Vương gia thứ tội, người không biết không có tội, trong bụng tể tướng có thể chạy thuyền, hãy bỏ qua cho tiểu nhân lúc này đi.
54 Long Phù Nguyệt trở thân mình, ánh mắt cũng không mở, mơ mơ màng màng phất phất tay: "Đừng, đừng gọi. . . . . . để cho ta ngủ tiếp một lát thôi. .
55 Long Phù Nguyệt hì hì nở nụ cười, mở to đôi mắt, nửa thật nửa giả nói: "Thần tiên thấy ta đáng thương, đến giúp ta giặt. " Kỳ thật tiểu thanh xà trên người Long Phù Nguyệt kia chính là một kim tằm cổ.
56 Tam quân binh sĩ đã toàn bộ chuẩn bị đợi lệnh. Phượng Thiên Vũ mang đội quân tiên phong, chừng mấy vạn người. Binh hơn một vạn, đông không kể siết. Nhiều người như vậy sắp xếp thành một đội ngũ thật chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối giáp trụ sáng ngời.
57 Long Phù Nguyệt bởi vì vừa rồi là quỳ sát ở trên xe ngựa, hai chân tê dại không chịu nổi, mà binh lính kia thúc giục nàng đi nhanh, làm cho chân nàng cũng chưa kịp giãn gân cốt, cho tới bây giờ, hai chân vô cùng khó chịu, như là có hàng vạn hàng nghìn mũi kim đâm vào chân.
58 Nàng trong lòng bất chợt vừa động, chợt nghĩ tới một chủ ý. Đường cổ đại so với hiện đại không được tốt lắm thường có xóc nảy. Đợi cho xe ngựa lại xóc nảy một chút, Long Phù Nguyệt giả vờ không giữ được thăng bằng, ngã về trước một cái, cái trâm cài trên đầu của nàng gần như vô tình nhưng thật chính xác, đâm vào đùi hắn! Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi hơi run lên, mở choàng mắt.
59 Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thời đen đi một nửa. Nha đầu này, hắn nên mắng nàng ngốc, hay là nên mắng nàng cổ quái? Nàng thật sự là Long Phù Nguyệt tiểu công chúa sao?Hắn vô lực thở dài một hơi: “Nha đầu ngu ngốc! Não của ngươi rốt cuộc chứa gì vậy? Có khi thông minh quá, có khi lại ngu ngốc không tin nổi! Quân doanh của bổn vương lớn như vậy lại không có băng vải? Miệng vết thương nhỏ như vậy sao phải cần băng vải băng bó? Có phải não của ngươi biến thành đá rồi hay không?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, âm thầm lè lưỡi, cười ngây ngô vài tiếng: “Nếu là người bình dân như chúng tôi, đương nhiên không cần băng bó, nhưng ngài không phải vương gia sao, thân mình quí giá, ta cũng chỉ suy nghĩ cho ngài thôi.
60 “Đọc được trong sách?” Phượng Thiên Vũ rõ ràng không tin “Sách gì? Bổn vương coi như là người đọc nhiều sách vở, tại sao lại lại không biết loại sách này?”“Cái này, cái này ta đã quên, bình thường ta đọc xong đều không nhớ tên sách, chỉ nhớ một chút nội dung.