1 Edit:Mèo Mạnh MẽTrong kinh thành, nói đến gian khách sạn cao cấp nhất, nếu không phải là Phú Quý lâu kia thì nơi đâu có thể hơn. Mặt tiền lộng lẫy, món ăn xuất sắc, tiểu nhị được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm, đã khiến Phú Quý lâu trở thành khách sạn lớn số một ở kinh thành.
2 Đoàn người chân trước vừa mới đi, chân sau, một nam tử vận áo khoác chồn tía ngắn tay đã bước ra từ vườn đào, miệng phát ra tiếng chậc chậc. “Khá lắm! ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười gợi trăm mê luyến! gương mặt như hoa sen, má như hoa đào, mắt như nước thu, mũi như sáo ngọc, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn kia… Đúng là một nha hoàn nhan sắc tuyệt trần, đáng tiếc ôi đáng tiếc.
3 Edit: Mèo Mạnh MẽRốt cuộc, nàng lại thành nha hoàn bên người hắn. Nhìn cửa phòng khép chặt kia, Ấn Hoan bình tĩnh trầm tư. Nàng hiểu, hắn không tin nàng.
4 Kết quả ngày đó, bọn họ ở lại trong cung đến giờ Tuất. Thân là Điển Khách, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt là quan nhỏ ngay cả thượng triều cũng không cần, nhưng Văn Võ Bá Quan lại hết sức “coi trọng” hắn.
5 Edit: Mèo Mạnh MẽĐêm khuya, khi nàng trăng lặng lẽ đi về phía tây, Ấn Hoan cũng bưng khay sơn, khe khẽ đẩy cửa thư phòng, lặng im không tiếng động đi vào.
6 Hắn muốn lấy vợ. Sư phụ bói toán quả nhiên linh nghiệm, năm nay hắn đúng là phạm hoa đào; mà nàng, chỉ cần có thể bảo vệ hắn không bị chút thương tổn nào, là có thể trở về Tiếu Tiếu cốc trước thời hạn, cũng luyện được “Tật Quang tàn ảnh”, nhưng tại sao nàng lại không thể vui vẻ? Động tác của Hoàng Phủ Thao rất nhanh, từ hôm đó hồi cung, liền cấp tốc ban chiếu chỉ.
7 Gần như ngay lúc bầu trời vừa lộ ra tia sáng rạng đông đầu tiên, Ấn Hoan đã tỉnh giấc. Giống như mọi ngày, nàng nhanh chóng cầm xiêm y trên giá áo lên thay, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, chải vuốt mái tóc dài, khi cây lược gỗ vừa xuyên qua mái tóc, thì một giọng nói trầm thấp, bỗng dưng lại vang lên bên tai —— từ nay về sau, ta và nàng vĩnh viễn không xa rời.
8 Edit: Mèo Mạnh MẽDưới sự hướng dẫn của hạ nhân, các tân khách đều lần lượt tiến vào các tiểu đình, tiểu hiên bốn phía hồ Yêu Nguyệt, còn Hoàng Phủ Thao và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thì bước lên Lưu Thính Các.
9 "Ty chức cứu giá chậm trễ, kính xin Hoàng thượng, Vương gia thứ tội. " Bên cạnh, Lâu Tây và Hộ vệ cuối cùng cũng phá được vòng vây, nhanh chóng chạy tới bên người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
10 Đêm, khuya dần. Gió đêm lành lạnh rót vào từ cửa sổ, Ấn Hoan vẫn ngồi bên giường trông chừng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đứng đậy muốn đi đóng cửa sổ, nhưng trong nháy mắt, một mảng nhiệt độ nóng bỏng đã quấn lấy tay nàng —— "Đi đâu vậy?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trên giường chợt mở mắt ra.