61 Nàng kinh hoảng lui về phía sau: “Không có, mẹ em không phải hồ ly tinh, không phải tiểu tam! Mẹ em nói, mẹ anh lên thiên đường không phải vì mẹ, sau khi mẹ anh lên thiên đường, cha anh mới đến theo đuổi mẹ, mẹ không phải, mẹ không phải!”Kết quả, hắn vừa lắc nàng vừa rống: “Mẹ tao cũng vì mẹ mày tranh giành ba ta, mẹ tao mới bị đột phát bệnh tim, mới bị đột ngột bỏ tao đi! Mày với mẹ mày đi chết hết đi! Đi chết đi!”Kết quả, vì bị hắn lay, cũng bởi vì nàng không thể không lùi, đạp một bước vào khoảng không, nhanh như chớp lăn từ lầu hai xuống lầu một, phải may ót chừng ba mũi.
62 Tạ Hải Nhạc cùng mọi người ăn một bữa ăn cơm dã ngoại thật vui vẻ, rõ ràng đồ ăn này nọ cũng không ngon bằng ở nhà làm, nhưng mà, cái loại cảm giác này rất khác biệt, mọi người cũng ăn thật cao hứng, nhất là sở Lâm Phong cùng Minh Hi Ca, hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm, sau đó, đồ ăn mà ngon ngon một chút, mọi người sẽ liên tục tranh nhau đánh đũa vào gắp, cái loại cảm giác này, thật sự vô cùng ấm áp.
63 Nàng ngẩng đầu, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu ngay bên cạnh nàng, ngồi trên xe là một vị nam sĩ diện mạo anh tuấn, hắn đang tò mò nhìn chằm chằm nàng.
64 Có phải mình nghe lầm hay không?
Tạ Thư Dật thấy cô cứ đứng đó động cũng không thèm động một chút, lông mày lại nhăn tít, hắn đi nhanh trở về, đến trước mặt Tạ Hải Nhạc, sau đó xoay người chín mươi độ về phía trước.
65 “Cô dám rống tôi?” Hắn chỉ chỉ cái mũi của mình. “Tôi là cái gì mà không dám? Anh ném tôi ở đây mặc tôi tự sinh tự diệt, vạn nhất lại có người xấu đến thì làm sao bây giờ? Lần này, anh thật đáng giận hơn bất kì lúc nào, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!” Tạ Hải Nhạc vẫn tiếp tục cao giọng la lên, la xong, nàng ô ô khóc lớn, nước mắt cũng như nước sông tràn bờ, ào ào chảy xuống.
66 Sau khi bóng ma ngâm nước đi qua, Hải Nhạc Thư Dật cũng chính thức đi học, đúng ngày trên thông báo nhập học, Hải Nhạc cùng Thư Dật đi đến Ngũ Châu, xuống xe, sớm đã nhìn thấy Hứa Chí Ngạn, Long Đế Uy, Sở Lâm Phong chờ một chỗ “Thư Dật, sao giờ cậu mới đến?” Hứa Chí Ngạn nói.
67 Tạ Thư Dật nghiêng qua liếc nhìn nàng một cái, chìa cái tay bị thương ra trước mặt nàng. “Không phải nói muốn giúp tôi băng bó sao? Nhanh chút!” Hắn không kiên nhẫn nói.
68 “Hức hức tôi cũng không biết ngày khai giảng ở Ngũ Châu là như thế này a, hức hức hức” Tay Tạ Hải Nhạc vốn đang bị đau, lại bị Tạ Thư Dật rống thêm một cái, khóc ngập nước mắt lên, rất đau, thật sự đau quá a.
69 Lặng lẽ trở lại Tạ gia ngừng xe xong, Hải Nhạc cũng không tỉnh lại, hắn tự tay đẩy, vậy mà cũng chẳng thể đánh thức nàng. Hắn đành phải mở cửa xe, bế nàng lên (a ), thật không ngờ nàng coi vậy mà lại nhẹ như lông hồng.
70 “Trời ạ, chủ nhiệm chúng ta thật đẹp trai! Tao thật may mắn được xếp vào khoa dự bị đại học 1018 a!”
“Đúng vậy a, tao cũng vậy, có thầy giáo đẹp trai như vậy, đọc sách khổ bây giờ cũng hết khổ rồi, có thể mỗi ngày nhìn thấy soái ca a.
71 Thấy nàng xuống lầu, Tạ Thư Dật liếc nàng một cái, ánh mắt lại chuyển qua sách vở để trên đầu gối, ngón tay vẫn lật liên tục. Hải nhạc chần chừ, chậm rãi đi tới cạnh bàn ăn, La mẫu đang chuẩn bị bữa sáng.
72 Buổi sáng cứ như vậy mà qua, buổi chiều, chọn ban cán sự lớp, có một nam sinh tên là Trình Tranh, mà Nhã Nghiên luôn luôn làm lớp trưởng ở Thần Phong cũng đành thua hắn ba phiếu, thành lớp phó, về phần những cán sự lớp khác, Hải Nhạc tuyệt không chú ý, trước nay cô đều chúi mũi lặng lẽ đọc sách, không để ý tới sự vụ bên mấy người đó.
73 Hải Nhạc thật không ngờ nàng lại hỏi như vậy, sửng sốt một lúc. Nhìn ánh mắt chờ đợi của Hứa Nhã Nghiên, nàng bỗng nhiên giật mình, lẽ nào… Nàng thật sự không biết hắn có người yêu hay không.
74 Lễ đón học sinh mới rất nhanh sắp tới, bên lớp Hải Nhạc Nhã Nghiên đã sớm chuẩn bị xong tiết mục lớp cô muốn biểu diễn, Nhã Nghiên từng thấy Hải Nhạc lên đài biểu diễn múa cổ điển ở Thần Phong, từng ở Thần Phong chấn động một thời a, vì thế, cô xúi Hải Nhạc cũng lên một tiết mục, Hải Nhạc không chịu, nhưng Nhã Nghiên tự ý báo lên rồi, vì vinh dự khoa a, kỹ thuật nhảy của Hải Nhạc nhất định có thể làm cho người ta kinh diễm! Nhất định có thể làm cho Hải Nhạc thành tiêu điểm toàn bộ tiệc tối!
Mà Thích Hán Lương thấy tên cô, lập tức chọn tiết mục múa của cô cùng một tiết mục song ca khác.
75 “Không có?” Tạ Thư Dật do dự một chút. “Nhất định phải mặc cái đó sao? Không thể mặc như bình thường được?” Tạ Hải Nhạc dè dặt hỏi. “Tùy cô. ” Tạ Thư Dật nói.
76 Hắn nhíu mày với Tạ Thư Dật, sau đó hắn dán sát bên tai Hải Nhạc nhẹ nhàng nói: “Hải Nhạc, đêm nay em rất đẹp, đẹp đến không giống người thường, mà như là một cô tiên vậy.
77 Rất nhanh, nàng lộ ra sự chênh lệch cùng mọi người, nàng không đi nhanh được, mặc dù đã rất cố gắng sải bước, nhưng vẫn theo không kịp bọn họ. Hứa Chí Ngạn thấy nàng cố hết sức như vậy, cố ý chậm bước lại đợi nàng, cũng thường kéo nàng một phen.
78 Cô vừa quay đầu lại nhìn, là Hứa Chí Ngạn.
Hứa Chí Ngạn thở hổn hển chạy về phía cô.
“Anh đang chuẩn bị đi xem tiết mục của em, không ngờ lại gặp em đã chạy ra từ chỗ hội trường bên kia, kêu em em cũng không đáp.
79 “Không!” Tạ Thư Dật hoảng sợ nhào lên muốn chộp nàng lại, bởi vì hắn biết nàng không biết bơi, từ nơi chỗ cao như thế này mà ngã xuống, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào!Nhưng, hắn không chụp được tay nàng, trơ mắt nhìn nàng rơi xuống.
80 “Thiếu gia, không được, sao có thể không ăn chứ? Bằng không, tôi bảo đầu bếp làm một phần tiramisu, đó là thứ cậu với tiểu thư đều thích ăn. ” Vú La nói.