121 Nghe một câu cảnh cáo như vậy, bọn họ làm sao dám a? Ngẫm lại, một người có cha là quân nhân, một người có cha là trùm thương nhân lớn, hai bên đều không thể đắc tội nổi! Chỉ có thể đóng chặt miệng lại.
122 “Không được đi, tôi còn một việc chưa làm. ” Tạ Thư Dật thấp giọng nói ở bên tai cô.
“Đừng!” Tạ Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, theo phản xạ bịt miệng.
123 Đó là bởi vì nàng hoàn toàn không biết Tạ gia ngoài sáng trong tối làm ăn cái gì, cũng không biết Tạ gia có thể coi là huyết mạch kinh tế quốc gia, ngay cả Tổng thống Trung Quốc cũng phải dựa vào tài chính do tứ đại gia tộc nhất là tập đoàn Tạ gia chi trợ, có ngành sản xuất nào Tạ gia không nhúng tay vào chứ? Bay trên bầu trời, đi trên mặt đất, bơi lặn trong nước, nhu cầu ăn mặc dùng ở của con người, Tạ gia đều có xem qua! Có thể nói, nếu Tạ gia suy sụp, thì quốc gia cũng sẽ sụp đổ mất một nửa!Cho nên, hắn vốn không sợ Thích Hán Lương, cho dù Thích Hán Lương làm khó hắn cũng không thể làm khó được chỗ nào! Chỉ là, khi hắn thấy cô ra sức xin tha cho hắn, một khắc này, trong cõi lòng lạnh băng cứng ngắc của hắn, có đôi chỗ đã trở nên mềm mại!Nhưng hắn vẫn rất rất tức giận cô lại dám cho Thích Hán Lương ôm cô như vậy, hắn thật sự không thể tha thứ dễ dàng, cho nên, hắn lại nhốt cô vào phòng tối, hắn muốn cô ngẫm lại cho kĩ bản thân mình sai ở chỗ nào, bằng không, về sau vẫn sẽ tái phạm việc xấu như cũ!Hắn ở trên lầu vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe tiếng khóc của cô, không biết tại sao, hắn cứ tâm phiền ý loạn, luôn mãi đi qua đi lại trong phòng mình, không thể ngủ được, đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn biết chắc là cô khóc mệt ngủ rồi, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cỗ thôi thúc muốn đến nhìn cô, vì thế, hắn nhịn không được đã chạy tới nhìn.
124 Cô chạy đến trong phòng tắm, vỗ nước lung tung vào trên mặt, muốn mượn nó làm biến mất ánh đỏ hồng trên mặt.
Thấy mình bình tĩnh một chút, cô dùng khăn lau nước trên mặt đi, sửa sang đầu tóc, mở cửa ra.
125 “Thư Dật, con coi có thời gian, dạy cho em nó. ” Bà nói. Tạ Hải Nhạc sợ tới mức rớt cây đũa lên bàn, mẹ thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng a? Vừa nghĩ tới hành vi xúc động hắn từng làm với nàng, kêu hắn đi dạy nàng bơi lội, quả thật chính là đưa dê vào miệng cọp đó! “Không! Mẹ, con không đi học bơi đâu!” Mặt Tạ Hải Nhạc trở nên trắng như tờ giấy.
126 “ Ba với mẹ đâu?” Hải Hoan khó hiểu hỏi.
“Bình thường sáng thứ hai, ba mẹ không kịp ăn sáng ở nhà. ” Hải Nhạc nói.
Đột nhiên, Tạ Thư Dật để một cái dĩa tiramisu khác lên trước mặt Hải Nhạc: “Ăn lẹ lên! Sắp nguội rồi!”
“Không ăn!” Hải Nhạc tức giận lại đẩy ra.
127 “Không!” Hải Nhạc hoảng sợ muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. “Không kịp nữa rồi!” Tạ Thư Dật nói, lập tức, môi của hắn ép xuống môi của nàng. “Không…” Tiếng thét chói tai bị môi của hắn ngăn lại trong miệng, chỉ thoát ra được âm cuối.
128 Hải Nhạc bình tĩnh lại, cô buông chú cá heo ra, rũ tay xuống, nói: “Tóm lại, cám ơn anh đã tặng tôi món quà quý giá như vậy. ”
Tạ Thư Dật vốn đang rất vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Hải Nhạc từ lúc nãy kích động biến thành lạnh nhạt, trong lòng hắn lại bất an không yên, hắn đã nói gì sai sao?
“Em không vui.
129 “Trì Hải Hoan, con nhỏ chết tiệt mày chạy đi đâu rồi? Coi chừng tao khấu trừ toàn bộ tiền chuyên cần tháng này của mày đó!” Tiếng mắng tức giận lại truyền tới.
130 Hải Nhạc không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống: “Tôi không phải là người của anh, là anh cưỡng bức tôi! Tôi vốn chưa từng muốn làm người của anh! Tạ Thư Dật, đừng làm như vậy, van xin anh, nếu để cho người khác biết, tôi sẽ không thể ngẩng đầu lên được! Nếu như vậy, tôi tình nguyện đi tìm cái chết!”
Tạ Thư Dật lập tức túm lấy bả vai của cô, nghiến răng nghiến lợi quát nhỏ: “Tạ Hải Nhạc, đừng dùng cái chết đi làm tôi sợ, trong mắt em, quan hệ của tôi và em, cứ làm cho em cảm thấy sỉ nhục như vậy sao? Chẳng lẽ, trong lòng của em, em đang nhớ đứa con trai nào khác sao? Là Thích Hán Lương? Hay là Hứa Chí Ngạn? Nói, nói a! Ở trong lòng em, em sợ ai khác biết thì em sẽ không ngẩng đầu lên được? Nếu hắn biết quan hệ của tôi và em, em sẽ đi tìm cái chết sao? Là ai? Là ai? Là Hứa Chí Ngạn phải không? Ở trong lòng em, hắn có quan trọng như vậy không? Nói! Nói! Nói a!”
Tạ Hải Nhạc bị hắn lắc đầu sắp hôn mê, có phải chỉ cần nói cô có người trong lòng, hắn sẽ buông tha cho cô hay không? Có lẽ, nếu hắn biết trong lòng cô thật sự thích một người con trai, nếu người đó là Hứa Chí Ngạn, là cậu thân của hắn, không phải hắn sẽ hết cách với cô chứ? Không phải nói con trai trọng tình cậu hơn tình yêu sao? Nếu cô nói cô thích Hứa Chí Ngạn, có phải sau này, hắn xem tình cậu nhiều năm với Hứa Chí Ngạn, không bao giờ quấn quít lấy cô nữa hay không?
Cô có nên thử một lần chăng?
Nghĩ xong, đầu óc đã sắp hỗn loạn một mảnh, cô hoảng hốt nói bừa: “Đúng! Đúng! Đúng! Tôi thích Hứa Chí Ngạn! Tôi thích anh ấy! Tôi lúc nào cũng thích anh ấy! Từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, tôi đã thích anh ấy rồi!”
Tạ Thư Dật nghe cô vừa nói như vậy, như bị sét đánh đứng lặng ở nơi đó, hắn ngơ ngác nhìn Tạ Hải Nhạc, trong mắt là sự kinh hoàng không thể tin, cùng với đau xót và tuyệt vọng không thể tin!
Hải Nhạc ổn định hơi thở nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, trong lòng, đột nhiên có chút không nỡ, cô, có phải đã làm sai hay không?
Thật lâu sau, Tạ Thư Dật lùi về phía sau mấy bước, thì thào: “Thì ra, em thật sự thích nó, em thật sự thích!”
Sau đó, hắn dùng sức kéo tóc mình một chút, lẩm bẩm: “Thì ra, người trong lòng em là nó? Thì ra, tôi lấy đi lần đầu tiên của em, em đau đớn, là vì nó, thì ra là thế, thì ra là thế!”
Sau đó, hắn ngẩng đầu, dùng một ánh mắt trống rỗng vô cùng bi thương vô cùng nhìn Tạ Hải Nhạc, nói: “Hải Nhạc, em thật sự thích nó sao? Tôi phát hiện tôi…” Hắn đưa tay dùng sức ấn lấy ngực trái của mình, “Chỗ này của tôi, thật sự đau quá, đau quá, Hải Nhạc, Hải Nhạc, em thích, thật sự là Hứa Chí Ngạn sao?”
Càng về sau, giọng nói của hắn càng trở nên mờ mịt như vậy, trống rỗng như vậy, ánh mắt của hắn, không hề có tiêu cự, Hải Nhạc cơ hồ cảm thấy hắn nhìn không phải là mình, mà là cái gì khác, lòng của cô, bởi vì ánh mắt chưa từng xuất hiện trong mắt hắn kia, mà quặn đau.
131 “Có liên quan chứ, nếu như bây giờ lập tức cho chị con vào ở, mẹ sợ cha con… Cái loại người này, ai!” Mẹ Hải Nhạc thở dài một hơi thật mạnh, “Con muốn cho chị con lại đây như vậy, đến lúc đó mẹ với bố con đi can thiệp đi, xem có thể chuyển quyền giám hộ của chị con qua hay không đã.
132 Hắn, tổn thương cô nghiêm trọng đến như vậy sao? Nghiêm trọng đến mức cô khát vọng có một thằng con trai khác tới yêu cô thương cô? Thậm chí, muốn thằng con trai kia giúp cô thoát khỏi đau xót hắn đem lại?
Tim của hắn, vỡ nát đầy đất.
133 “Với anh mà nói, cô ta chỉ là một người xa lạ! Anh không thích một người xa lạ đột nhiên tiến vào thế giới của chúng ta!” Tạ Thư Dật nhíu mày, giọng điệu đã có phần hơi bất nhã.
134 “Còn làm sao nữa? Salad thôi!” Hải Hoan ngả ra phía sau, thoải mái nằm ở trên giường Hải Nhạc.
“Rau trộn? Salad là sao?” Hải Nhạc tò mò hỏi.
“Có nghĩa là một cước đá hắn văng ra la, vừa ra tới cửa, chị liền nói với thằng đó, chị không có chuyện mà đi thích hắn đâu, cái lựa chọn kia, là chính bản thân hắn lựa chọn, không liên quan gì đến chị, lúc nãy chị cũng không có nói sẽ thích hắn.
135 Ai da, không phải bạn gái? Cô bán hàng lại có chút mừng rỡ, kỳ thật người ta có bạn gái hay không, liên quan gì đến cô đâu? Nhưng mà, đàn ông đẹp trai như vậy, có bạn gái, đúng là một chuyện làm cho người ta tan nát cõi lòng mà, vẫn là đừng có bạn gái thì tốt.
136 Bởi vì Hứa Chí Ngạn nói thật sự quá đột ngột, cô bị thức ăn trong miệng làm nghẹn, không ngừng ho khan.
Hứa Chí Ngạn vội vàng đưa cho cô một ly nước, Hải Nhạc đưa tay nhận lấy, uống một ngụm.
137 Hải Nhạc bĩu môi nói: “Chị, sao chị còn nói hắn tốt chứ? Ở trong mắt em, hắn là một kẻ rất vô tình rất vô sỉ rất độc ác, không đáng cho chị nói tốt, những người con trai em quen biết, ai cũng tốt hơn hắn cả, chị, bạn của hắn là Hứa Chí Ngạn, cũng là anh trai của bạn học em, anh ấy đối với em rất tốt, còn thầy chủ nhiệm của em nữa, đối với em cũng tốt vô cùng, nhưng mà, hắn đều không cho em nói chuyện với bọn họ nói, em ghét hắn muốn chết, cái gì cũng muốn quản em, em thật hy vọng ngày nào đó hắn cứ vậy biến mất trước mặt em, nếu không có hắn, thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu!”“Nga? Chẳng lẽ, người trong lòng em là Hứa Chí Ngạn kia sao?” Hải Hoan kinh ngạc hỏi.
138 Tạ Hải Nhạc giật hết cả mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên ngay trong xe.
Hắn, rốt cuộc là có ý gì đây a? Chẳng lẽ, cứng rắn không thành, lại muốn đổi sang mềm dẻo bắt đầu cái thứ mà hắn gọi là trò chơi sao?
“Đến một lần nữa? Làm sao đến đây? Làm cho thời gian quay ngược?” Tạ Hải Nhạc hỏi mỉa mai.
139 Nghe hắn nói vậy, trong lòng Hải Nhạc trong lòng hiện lên một tia bối rối, nguyên cả cái du thuyền, cũng chỉ có hắn và nàng?“Không, tôi muốn về nhà!” Hải Nhạc kiên trì nói.
140 Mũi nhọn cuối cùng lại được chuyển tới hai người đang ngồi một chỗ không hề hé răng từ nãy đến giờ.
“Hai người bọn họ, cũng chính là hoa khôi khoa dự bị đại học chúng ta đó nha!” Cô gái bắn tên qua hai người nói.