181 Nghe thấy Hải Nhạc đột nhiên hỏi hắn có yêu nàng hay không, Tạ Thư Dật ngơ ngác, hắn kinh ngạc buông lỏng hai tay đang ôm nàng ra. “Tôi… Tôi…” Tạ Thư Dật đau khổ chau mày.
182 “Hải Nhạc, con sao vậy? Không thoải mái sao?” Mẹ Hải Nhạc tỉ mỉ hỏi Hải Nhạc.
Hải Nhạc lắc đầu, nói: “Con đâu có không thoải mái đâu. ”
“Vậy làm sao mà ngay cả cây đũa cũng không cầm được thế?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.
183 Lần đầu tiên hắn cảm thấy mê mang, lần đầu tiên không biết mình nên làm như thế nào, hắn phải làm như thế nào đây? Tiếp tục đơn phương? Hay là thử thu hồi lại tình cảm, cũng vốn là ngay từ đầu, người trong lòng nàng cũng không phải là hắn.
184 Hải Nhạc hiểu rõ chuyện đó, trong lòng càng thêm thống khổ, cái loại thống khổ này, mỗi ngày mỗi đêm đều đang giày vò cô, cô thật sự rất muốn rời khỏi, rời khỏi Tạ Thư Dật với chị hai thật xa, không bao giờ muốn nhìn thấy hai người bọn họ ngọt ngào nữa, như vậy, cô cũng sẽ không thống khổ thế này.
185 Vẻ mặt nhìn nghiêng của Tạ Thư Dật, dưới ánh đèn hành lang êm dịu nhàn nhạt, tự nhiên có vẻ đẹp trai mạnh mẽ lạ kì, mái tóc vuốt keo tỉ mỉ kia, với vài sợi rủ xuống trán, trông có hơi rôi rối, lại có hơi ngang ngạnh bất kham, ánh mắt tối tăm như đang trầm tư kia, làm cho hắn trông không giống như người thật, mà lại giống như một hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh vậy, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, đủ để thu hút tất cả những trái tim thiếu nữa trên đời, mà cũng làm cho trái tim Trì Hải Hoan, nhảy loạn thìch thịch.
186 “Hoan hô!” Các học sinh đều hoan hô, ai cũng lấy việc học cùng ban với một đại minh tinh làm niềm tự hào.
Hải Nhạc không tiện từ chối: “Nhã Nghiên cũng thể hiện rất tốt, các cậu không được quên cậu ấy đấy nhé.
187 Sau này, bố Tạ cũng xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng, Hải Nhạc cứ quấn quít lấy ông, nhờ bố làm vai nam chính trong lòng nàng, giúp nàng tập luyện lời thoại, đùa bố Tạ vui vẻ không thôi, chỉ có điều là, ông lại không giỏi diễn kịch, chỉ có thể máy móc đọc lời thoại, dùng lời của mẹ Hải Nhạc để diễn tả thì, lời kịch chạy từ trong miệng ông ra ngoài, biến thành phát biểu nghiêm túc ở hội nghị rồi, chọc mọi người phì cười không thôi.
188 “Nhưng mà… nhưng mà. . Tạ Thư Dật không biết cậu thích anh ấy sao?” Nhã Nghiên hồ nghi.
Hải Nhạc cười đầy chua xót: “Làm sao hắn có thể biết chứ? Hắn đang quen với chị hai tớ mà.
189 “Con tập với nó được rồi, không cần bố đâu. ” Tạ Thư Dật nói. Hải Nhạc, Hải Hoan đều kinh ngạc nhìn hắn. “Con là con trai, tập với nó là đúng rồi. ” Tạ Thư Dật không giải thích với Hải Nhạc, nói thẳng, “Em muốn tập đoạn nào?”Hải Nhạc nhìn hắn ngơ ngác, hắn đồng ý tập lời thoại với nàng sao? Nàng còn tưởng rằng hắn không muốn chứ.
190 “Cái gì cái gì? Cậu… cậu bảo tớ đi nói với hắn?” Tạ Hải Nhạc cà lăm, “Tớ không làm được, tớ sợ… tớ sợ đến lúc đó hắn không thích tớ, mà có thể còn giễu cợt tớ, dẫm nát tự tôn của tớ dưới chân hắn nữa, không, không, tớ cũng không làm được đâu.
191 Thấy rõ gương mặt của hắn, Nhã Nghiên không kềm được che miệng kinh ngạc, hắn… chính là Thường Hàn! Nhã Nghiên xoay người, định bỏ chạy. Thường Hàn đưa tay giữ nàng lại, Nhã Nghiên lập tức bị hắn kéo vào trong lòng, Nhã Nghiên hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú cách mặt mình càng ngày càng gần, nàng sợ hãi cố gắng nghiêng người về phía sau.
192 (Làm sao bây giờ, Shi thật sự không có hứng viết vời gì cả huhu)
Thích Hán lương đang muốn mở cửa xe đi xuống, bỗng, từ trong trường lại lao tới một nam sinh, vọt tới trước mặt Trì Hải Hoan, kéo tay Trì Hải Hoan, cầu khẩn cái gì, Trì Hải Hoan thì cười lạnh đẩy hắn ra, cuối cùng, cậu bé tựa hồ thẹn quá thành giận, bắt lấy Trì Hải Hoan thế nào cũng không chịu buông tay.
193 Hắn điên rồi hay sao vậy? Hắn có biết hắn đang làm cái gì không? Cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, chẳng lẽ, đổi thành hắn và nàng hôn nhau sao? Nhưng mà, nếu để người ta biết bọn họ là anh em, người khác sẽ nghĩ nàng thế nào đây? Đúng là điên rồi, điên rồi!Thường Hàn đứng bên cạnh cười lên ha hả: “Thú vị, thú vị! Chỉ có điều, lão đệ, cậu có biết catse của tôi là bao nhiêu không? Nếu mà cậu làm cho Thịnh Đạt Hoa vi phạm hợp đồng thì…”“Tôi trả gấp ba lần catse đủ chưa?” Tạ Thư Dật trầm giọng hỏi.
194 “Em chỉ cần biết rằng anh là đồng minh của em là được rồi, em không muốn buông tha cho Tạ Thư Dật, anh cũng không muốn buông tha cho Tạ Hải Nhạc, chúng ta là đồng minh, yên tâm, chúng ta có cùng chung mục tiêu, chỉ mang đến lợi ích cho em thôi, không hại gì đến em đâu, anh cũng phải đi đây.
195 Tạ Hải Nhạc nói xong, lập tức chạy vụt về phía trước, mà còn xô Tạ Thư Dật sang một bên nữa, Tạ Thư Dật bị nàng xô lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng lại được, chờ đến khi hắn đứng lại, hắn vẫn cứ ngơ ngác đứng đó.
196 “Aiz, nếu vậy, để tớ gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy đến quảng trường 101 gặp cậu được không? Ngay tại bên cạnh đài phun nước? Nếu anh ấy đến, tớ liền biến? Biết chưa?” Nhã Nghiên nói.
197 “Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, nếu em không cho Hải Hoan đến quay, vậy tôi đến quay!” Tạ Thư Dật ngang ngược nói. Nàng không muốn quay cùng với hắn, không muốn khiến cho người khác chỉ trỏ này nọ bọn họ, đã vậy, để cho Hải Hoan ra trận đi, Hải Hoan giống Hải Nhạc như vậy, hoàn toàn có thể cho Hải Hoan đến quay, mà thay mận đổi đào như thế, cũng sẽ không vi phạm hợp đồng, hơn nữa cũng không để Thường Hàn ăn được đậu hủ của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật cảm thấy chủ ý của mình cơ hồ là thiên y vô phùng, càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
198 Lúc này người nào đó ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt của hắn, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, sau đó lại giống như một kẻ trộm bị bắt quả tang, cúi đầu thật thấp.
199 “Cái gì? Như vậy có được không? Nhưng mà đóng giả làm Hải Nhạc thay nó quay vài ngày? Chưa chắc Hải Nhạc đã đồng ý đâu, đây là cơ hội của nó mà. ” Tạ Hải Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên.
200 “Cũng không hẳn, nhưng mà, anh có thể nhìn ra hắn cũng không vui, Hải Nhạc, chúng ta vẫn có thể thử cách của Nhã Nghiên thử xem, anh đi hẹn hắn ra giùm em thế nào?” Hứa Chí Ngạn nói.