221 “Cái gì cái gì? Bạn… bạn bảo mình đi nói với hắn?” Tạ Hải Nhạc cà lăm, “Mình không làm được, mình sợ… mình sợ đến lúc đó hắn không thích mình, mà có thể còn giễu cợt mình, dẫm nát tự tôn của mình dưới chân hắn nữa, không, không, mình cũng không làm được đâu.
222 Hải Nhạc đã sắp bị hắn ôm không thở nổi rồi, cố sức hỏi hắn: “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Như thế nào cứ là lạ vậy?”
“Em hứa với tôi trước đã! Em sẽ không rời khỏi tôi! Mặc kệ chúng ta gặp phải trở ngại gì em cũng sẽ không rời khỏi tôi! Bất luận xảy ra chuyện gì bất lợi đối với tôi, em đều phải lựa chọn tin tưởng tôi! Em nhất định phải tin tưởng tôi! Tôi không thể không có em! Hứa với tôi! Van em!” Tạ Thư Dật rền rĩ.
223 Làm sao bây giờ, Shi thật sự không có hứng viết vời gì cả huhuThích Hán lương đang muốn mở cửa xe đi xuống, bỗng, từ trong trường lại lao tới một nam sinh, vọt tới trước mặt Trì Hải Hoan, kéo tay Trì Hải Hoan, cầu khẩn cái gì, Trì Hải Hoan thì cười lạnh đẩy hắn ra, cuối cùng, cậu bé tựa hồ thẹn quá thành giận, bắt lấy Trì Hải Hoan thế nào cũng không chịu buông tay.
224 Mẹ hắn vẫn cười, trong nụ cười vẫn mang theo một tia sầu lo.
“Dì ơi, Nhạc Nhạc ở đây cảm ơn dì sinh ra Thư Dật, làm cho Nhạc Nhạc có được một người yêu xuất sắc như thế, Nhạc Nhạc cảm tạ dì! Về sau Nhạc Nhạc cũng sẽ tới thăm dì!” Hải Nhạc cười nói.
225 “Em chỉ cần biết rằng anh là đồng minh của em là được rồi, em không muốn buông tha cho Tạ Thư Dật, anh cũng không muốn buông tha cho Tạ Hải Nhạc, chúng ta là đồng minh, yên tâm, chúng ta có cùng chung mục tiêu, chỉ mang đến lợi ích cho em thôi, không hại gì đến em đâu, anh cũng phải đi đây.
226 “Cái gì? Anh nói cái gì?” Hải Nhạc không khỏi nhảy dựng lên, đầu chạm vào mui xe thật mạnh, cô cũng quên đau, quên mất tất cả, chỉ còn một tiếng vang ong ong cùng với câu Tạ Thư Dật nói đã lên giường chị hai kia!
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tạ Thư Dật, vậy mà đã lên giường với chị hai tối hôm qua rồi?! Chẳng qua cô chỉ không ở nhà một buổi tối mà thôi! Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Hắn và chị hai lên giường rồi! Hắn và chị hai lên giường rồi!
Như vậy, chị hai… chị hai chắc chắn sẽ không buông tha cho Tạ Thư Dật nữa rồi!
Làm sao hắn có thể lên giường với chị hai? Trong miệng hắn vừa nói hắn yêu cô xong, nhưng mà, tối hôm qua, lại đã lên giường với chị hai rồi!
Trái tim cô đau quá, giống như vạn tiễn xuyên tâm (~ vạn mũi tên đâm vào tim)!
Cô nhìn Tạ Thư Dật si ngốc, không thể tin được.
227 “Aiz, nếu vậy, để mình gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy đến quảng trường 101 gặp bạn được không? Ngay tại bên cạnh đài phun nước? Nếu anh ấy đến, mình liền biến? Biết chưa?” Nhã Nghiên nói.
228 Hải Nhạc vẫn cúi đầu, cũng không hề mở miệng.
Tạ Thư Dật hoàn toàn không cần phải nói dối chuyện này với cô, tuy rằng trước kia hắn luôn luôn ở trước mặt ba mẹ âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh) về chuyện liên quan tới cô, nhưng, thật sự thì hắn chưa bao giờ nói dối trước mặt cô, hắn muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cho tới bây giờ đều chưa từng giấu diếm cô, trừ sau đó lại không để cho cô biết chính xác tình cảm của hắn đối với cô, còn tưởng rằng hắn chỉ là muốn chơi trò tình cảm thôi, mới dẫn đến chuyện hai người cứ luôn ở đó mà lòng vòng lòng vòng, nhưng mà, cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ sao nói vậy, nói cái gì thì làm cái đó, hắn thật sự không cần phải vì đã lên giường với chị hai mà đi giao hết trách nhiệm cho chị ấy.
229 Lúc này người nào đó ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt của hắn, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, sau đó lại giống như một kẻ trộm bị bắt quả tang, cúi đầu thật thấp.
230 “Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc hoang mang lo sợ bật khóc, vừa nghĩ tới Tạ Thư Dật sẽ đính hôn với chị hai, từ nay về sau hai người không còn khả năng gì nữa, đến lòng tìm chết cô cũng có.
231 “Cũng không hẳn, nhưng mà, anh có thể nhìn ra hắn cũng không vui, Hải Nhạc, chúng ta vẫn có thể thử cách của Nhã Nghiên thử xem, anh đi hẹn hắn ra giùm em thế nào?” Hứa Chí Ngạn nói.
232 “Ân, em về nhà với anh. ” Hải Nhạc nói, “Nhưng mà, hứa với em, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không bỏ nhà đi, nếu hai chúng ta mà đi, em sợ ba mẹ sẽ rất đau lòng, hứa với em, đừng dễ dàng nói ra đi, được không?”
“Được, chỉ cần tôi có thể chống lại, không đính hôn với mụ phù thủy kia, tôi sẽ không nói bỏ nhà ra đi!” Tạ Thư Dật nói.
233 Khuôn mặt vốn đã hơi lạnh nhạt của Tạ Thư Dật, trở nên cực kì kinh ngạc không thể tin được, hắn ngây như phỗng đứng ở đó, thật lâu sau, hắn mở miệng hỏi: “Em nói cái gì? Tôi không có nghe rõ! Nói cái gì, đến trước mặt tôi mà nói!”Tạ Hải Nhạc không khỏi lui về sau hai bước, hắn vẫn còn chưa nghe sao? “Em…” Nàng đã nói những hai lần rồi, vậy mà một lần hắn cũng không có nghe rõ! Trong lòng nàng đầy đau đớn, nước mắt không khỏi rưng rưng nơi khóe mi.
234 “Hải Hoan! Con nói chuyện đó với em làm gì?” Tạ ba ba lên tiếng cản, “Em con mới mấy tuổi? Chuyện như thế, có cần phải nói với em con không?”
Hải Hoan sững người một chút, ba của Tạ Thư Dật thật đúng là bất công! Ông ta lúc nào cũng thích Hải Nhạc nhiều hơn!
“ ba, ba cũng đừng quên, con chỉ lớn hơn nó có mười phút thôi, con đều thành như thế này rồi, tại sao nó không thể biết chứ?” Hải Hoan hỏi.
235 Hải Nhạc níu lấy Tạ Thư Dật thật chặt như một sợi dây leo quấn quít lấy thân cây, nàng thuận theo sự đòi hỏi của Tạ Thư Dật, nụ hôn nồng nhiệt đầy hạnh phúc và ngọt ngào này làm cho nàng rơi lệ, lần đầu tiên, nàng cảm nhận được, thì ra hôn môi là ngọt ngào đến như vậy, hạnh phúc đến như vậy! Giờ phút này, chỉ cần Tạ Thư Dật muốn, chỉ cần nàng có, nàng sẽ cho hắn tất cả.
236 Tạ Thư Dật ngồi thẳng trong ghế, hai tay chống lên bàn cơm, rên rỉ ôm chặt đầu mình. Mẹ Hải Nhạc nhìn bộ dạng của Tạ Thư Dật, bà không nhịn được nhặt tờ báo lên lật lật, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, bà nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc, run run nói: “Nhạc Nhạc, là con ư? Là con ư?”
Trong lòng Hải Nhạc dâng lên một cảm giác không lành, cô vẫn hỏi: “Mẹ, cái gì là con? Con không hiểu ý của mẹ.
237 Chính đang đi trên đường, trên người vang lên chuông điện thoại di động, hắn bấm nhận: “Alô. ”“Anh đi đâu vậy? Thế nào mà hút một điếu thuốc lại lâu như vậy? Em tìm anh khắp nơi, không thấy anh đâu cả!” Là giọng nói đầy tức giận của Trì Hải Hoan.
238 Mẹ Hải Nhạc quay đầu lại, nhìn hai đứa con gái đầy tức giận: “Các con lại có thể để cho cùng một thằng con trai đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy đấy! Bị hắn quay như quay dế! Mẹ thật sự quá thất vọng rồi! Mẹ sẽ xem như chưa từng sinh ra hai người các con! Các con cút hết cho mẹ! Mẹ không muốn nhìn thấy các con nữa!”
“Mẹ, con xin lỗi.
239 Hải Nhạc vội vàng chạy đến bên mẹ La, liên tục hỏi: “Mẹ La, mẹ La, bà làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”“Sao lại thế này?” Tạ Thư Dật quát hỏi. Trì Hải Hoan thấy hắn trừng mắt, không khỏi lùi về phía sau vài bước, lắp bắp nói: “Em nhờ mẹ La pha trà cho em, em nhất thời lỡ tay không có cầm chắc, làm bà bị phỏng.
240 Vì trốn tránh bọn phóng viên, Trì Hải Hoan đành phải chạy theo hắn lùi về bên trong trường. Phạm Triết dẫn cô trèo tường ra mặt sau của trường, cắt đuôi được bọn phóng viên.