261 Hải Nhạc vẫn cúi đầu, cũng không hề mở miệng. Tạ Thư Dật hoàn toàn không cần phải nói dối chuyện này với nàng, tuy rằng trước kia hắn luôn luôn ở trước mặt cha mẹ âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh) về chuyện liên quan tới nàng, nhưng, thật sự thì hắn chưa bao giờ nói dối trước mặt nàng, hắn muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cho tới bây giờ đều chưa từng giấu diếm nàng, trừ sau đó lại không để cho nàng biết chính xác tình cảm của hắn đối với nàng, còn tưởng rằng hắn chỉ là muốn chơi trò tình cảm thôi, mới dẫn đến chuyện hai người cứ luôn ở đó mà lòng vòng lòng vòng, nhưng mà, cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ sao nói vậy, nói cái gì thì làm cái đó, hắn thật sự không cần phải vì đã lên giường với chị hai mà đi giao hết trách nhiệm cho chị ấy.
262 “Em biết rõEm biết! Thầy Thích xin thầy hãy giúp em đi, giúp em…” Hải Nhạc kiên định trả lời. “ Được rồi, tôi giúp em. ” Thích Hán Lương gật đầu một cái.
263 “Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc hoang mang lo sợ bật khóc, vừa nghĩ tới Tạ Thư Dật sẽ đính hôn với chị hai, từ nay về sau hai người không còn khả năng gì nữa, đến lòng tìm chết nàng cũng có.
264 Hải Nhạc ngơ ngác nhìn tạ Thư Dật biến mất khỏi tầm mắt mình, hồi lâu cô mới buông tầm mắt xuống, tan nát cõi lòng té nhào trên giường, nước mắt tuôn ra như mưa.
265 “Ân, em về nhà với anh. ” Hải Nhạc nói, “Nhưng mà, hứa với em, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không bỏ nhà đi, nếu hai chúng ta mà đi, em sợ bố mẹ sẽ rất đau lòng, hứa với em, đừng dễ dàng nói ra đi, được không?”“Được, chỉ cần tôi có thể chống lại, không đính hôn với mụ phù thủy kia, tôi sẽ không nói bỏ nhà ra đi!” Tạ Thư Dật nói.
266 “ Nói vậy, cậu về sau phải làm sao?"Nhã Nghiên chần chờ hỏi.
Hải Nhạctrầm lặng nhìn trần nhà, trống rỗng mà nói: " Tớ lúc này nên đi khỏi đây thôi, tớ muốn theo chị Tương Tư đi Mỹ, nhờ chị ấy tìm trường học giúp tớ,hẳn không khó khăn gì!”
Nhã Nghiên nghe cô vừa nói như thế, kinh hoảng mà nói: " Không được, không được, cậukhông thể đi Mỹ, cậu đi rồi, tớ làm sao bây giờ? Không nên đi Mỹ! Không nên đi Mỹ? Không phải là chia tay sao? Vậy thì chia tay đi sao phải đi xa như thế! Tớ sẽ rất lo lắng cho cậu.
267 “Hải Hoan! Con nói chuyện đó với em làm gì?” Bố Tạ lên tiếng cản, “Em con mới mấy tuổi? Chuyện như thế, có cần phải nói với em con không?”Hải Hoan sững người một chút, cha của Tạ Thư Dật thật đúng là bất công! Ông ta lúc nào cũng thích Hải Nhạc nhiều hơn!“Cha, cha cũng đừng quên, con chỉ lớn hơn nó có mười phút thôi, con đều thành như thế này rồi, tại sao nó không thể biết chứ?” Hải Hoan hỏi.
268 Hứa Nhã Nghiên từ biệt Hải Nhạc ra về, về đến nhà, cô càng nghĩ càng giận, Tạ Thư Dật sao có thể làm như vậy? Hải nhạc là người con gái tốt như vậy, anh ta dám nói chia tay liền chia tay! Không được, Nhã Nghiên cô nhất định phải hỏi anh ta cho ra lẽ.
269 Tạ Thư Dật ngồi thẳng trong ghế, hai tay chống lên bàn cơm, rên rỉ ôm chặt đầu mình. Mẹ Hải Nhạc nhìn bộ dạng của Tạ Thư Dật, bà không nhịn được nhặt tờ báo lên lật lật, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, bà nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc, run run nói: “Nhạc Nhạc, là con ư? Là con ư?”Trong lòng Hải Nhạc dâng lên một cảm giác không lành, nàng vẫn hỏi: “Mẹ, cái gì là con? Con không hiểu ý của mẹ.
270 Tạ Thư Dật giữ chặt hai tay Hải Nhạc, mạnh mẽ cạy đôi môi của cô, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, nhưng Hải Nhạc lại cắn hắn, đầu lưỡi truyền đến 1 tia đau đớn, hắn khẽ rên một tiếng, tay không tự chủ buông lỏng ra, Hải Nhạc thừa dịp dùng sức đẩy hắn ra khỏi người mình.
271 Mẹ Hải Nhạc quay đầu lại, nhìn hai đứa con gái đầy tức giận: “Các con lại có thể để cho cùng một thằng con trai đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy đấy! Bị hắn quay như quay dế! Mẹ thật sự quá thất vọng rồi! Mẹ sẽ xem như chưa từng sinh ra hai người các con! Các con cút hết ẹ! Mẹ không muốn nhìn thấy các con nữa!”“Mẹ, con xin lỗi.
272 Thích Hán Lương có chút bất ngờ khi mẹ Hải Nhạc đến tìm mình.
Mẹ Hải Nhạc đưa tay đón lấy ly trà nghệ, đưa lên ngửi một cái, sau đó thong thả ung dung nói: “ Thầy Thích, tôi tìm cậu không phải là hỏi về chuyện học tập ở trường của Hải Nhạc, tôi tin rằng cậu biết lí do lần này tôi đến tìm cậu?”
Thích Hán Lương không nghĩ tới mẹ Hải Nhạc lại thăng thắn như vậy, ngẩn người, hắn mỉm cười, nhận lấy trà nghệ: " Có thể gọi phu nhân là bác gái không? Phu nhân xem đứng lên còn trẻ như vậy, vốnmuốn gọi phu nhân là chị, nhưng vẫn là sợ rối loạn bổn phận.
273 Vì trốn tránh bọn phóng viên, Trì Hải Hoan đành phải chạy theo hắn lùi về bên trong trường. Phạm Triết dẫn nàng trèo tường ra mặt sau của trường, cắt đuôi được bọn phóng viên.
274 “Chị Tương Tư,chị nói xem, anh ấy đang muốn làm gì đây?" Tạ Hải Nhạc nhìn một phòng hoa hồng, nhức đầu.
“Cậu ấy nói muốn một lần nữa theo đuổi em!” Long Tương Tư cười cười nói, " cậu ấy nói trước kia chỉ đưa cho em một nhánh Mân Côi, bây giờ muốn bù đắp cho em!”
“Ách" tạ Hải Nhạc không nói gì.
275 * Luyện ngục, hay còn gọi là ngục a tỳ, là tầng thứ mười tám, cũng là tầng cuối cùng của địa ngục. Tương truyền rằng đó là nơi có hình phạt tàn bạo nhất trong tất cả các tầng.
276 Tạ Hải Nhạc nhận được điện thoại của mẹ, ý muốn cô về nhà một chuyến, mẹ điện thoại của, ẩn dụ để cho côvề nhà một chuyến, Tạ Hải Nhạc đoán chừng mẹ cũng là vì cô nói cái thời hạn một tháng đó, nhưng cô cùng tạ Thư Dật biến thành như vậy, cái thời hạn một tháng đó còn có cái gì ý nghĩa?Nhưng dù sao cũng là cô yêu cầu, cũng phải cho mẹ một câu trả lời thoả đáng.
277 Tạ Thư Dật không phủ nhận, “Cha cậu không ở nhà đấy chứ?”“Cha tớ không có nhà, cậu không cần sợ bị mắng, đúng lúc ông ấy không ở nhà. ” Long Đế Uy cười nhìn Hải Nhạc, “Vừa lúc chị Tương Tư nhà tớ có nhà đó.
278 Trì Hải Hoan cơ hồ muốn ngất đi! tạ Thư Dật nghe đoạn ghi âm này, hai tay không thể khống chế nắm thật chặt thành hai quả đấm, hắn thật sự là không nghĩ tới, Trì Hải Hoan thế nhưng lại ác độc như thế, để cho Nhạc Nhạc ăn thuốc như vậy! Cô ta còn là con người sao? Coi như là người khác, cũng không thể như vậy dùng cái dạng thủ đoạn ti tiện này, huống chi, Nhạc Nhạc chính là muội muội của cô ta! Hắn thật muốn vì vậy giết cô ta! Thật muốn giết cô ta!
Mà Tạ ba ba cùng Mẹ Hải Nhạc cũng đứng ở nơi đó ngây người như phỗng, bọn họ thật sự là không thể tin, không thể tin!
Máy tính tiếp tục phát ra âm thanh: “ Em hiểu rất rõ! Em hiểu! Thầy Thích, xin thầy giúp em”.
279 Long Tương Tư cười: “Cảm ơn chị làm gì? Chị còn phải cảm ơn các em đã cho chị cảm hứng sáng tác bức tranh này nữa kìa, các em thật đúng là hai đứa bé ngoan, có điều là đôi khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nếu những lời chị nói có thể giúp các em xóa tan màn đêm, vậy cũng coi như chị đã tích được một chuyện công đức, ok, tranh khô rồi, chúng ta cũng về thôi.
280 Hải Nhạc nhanh chóng ngưng hẳn đoạn ghi âm kia.
“Đây là mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó. " Cô bình tĩnh nói.
Cả trong phòng khách yên tĩnh, ngay cả rơi một cây kim trên mặt đất cũng có thể phát ra tiếng vang rồi.