1 Trong căn phòng tối tăm, chiếc giường lớn dành cho hai người, giờ phút này trở thành nơi nóng bỏng vây nhốt thú dữ.
Có một ngọn lửa nóng tà ác, không ngừng tàn phá thiếu nữ mềm mại như nước.
2 “Ôn Đề Nhi, cô là thứ phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ! Còn không mau đứng lên!” Giọng nói ồn ào của phụ nữ vang lên, đánh gãy suy nghĩ của người đàn ông trên giường.
3 Ôn Đề Nhi cảm thấy trước ngực chợt lạnh, theo bản năng cầm lấy áo sơmi màu trắng bên cạnh, che khuất phần da thịt lõa lồ.
Lúc này, Khương Thiện Vũ cùng Ôn Lệ Nhi không hẹn mà cùng đi tới.
4 Vợ chưa cưới?
Đừng quá hài hước như vậy chứ? Từ đầu đến cuối, cô chưa từng chấp nhận mối hôn sự này.
Nếu hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không cần phải giấu giếm, giả vờ nữa: “Anh Thiện Vũ, thôi bỏ đi, hiện tại em đã là một người đê tiện không biết xấu hổ, chị hai mới là vợ hiền dâu đảm mà anh muốn cưới.
5 Gặp nguy hiểm!
Chân mày Ôn Thi Thi nhíu chặt, cảm giác nguy hiểm sinh ra liên tụ, hai tay không tự chủ được để ở lồng ngực anh, muốn đẩy anh ra: "Anh Kiều, xin anh đừng như vậy!"
"Ha.
6 Sau khi rời khỏi khách sạn, Ôn Đề Nhi tới quầy thuốc gần đó mua một liền thuốc tránh thai, tuy nói vừa rồi là lần đầu tiên của cô, nhưng cũng không thể không đề phòng, vạn nhất vô ý lưu lại mầm mống của nhà họ Kiều, đảm bảo cô sẽ bị nước bọt thiên hạ dìm chết.
7 Nghĩ tới đây, Khương Thiện Vũ nhìn về phía Ôn Đề Nhi không cam lòng, chân mày nhíu chặt thành chữ xuyên.
Ôn Đề Nhi xem như không phải chuyện của mình, đứng ở trong góc, cầm điện thoại di động.
8 Ông lão cũng không biết cháu trai mình đã trải qua chuyện gì, chỉ không cam lòng khuyên nhủ: "Tên nhóc thối, cháu nói Phượng Vũ có điểm nào kém hơn Tư Tư chứ? Lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, cháu hoàn toàn có thể đối xử tốt với nó!"
Ánh mắt Kiều Thừa Huân nhất thời trở nên tối tăm, trầm giọng nói: "Tư Tư là Tư Tư, Phượng Vũ là Phượng Vũ, không người nào có thể thay thế!"
"Hừ.
9 Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân thoáng nhìn qua, thấy cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn mặc quần yếm, thân cao 1m65, chính là một sự hoàn mỹ của tạo hóa.
10 Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa cục dân chính.
Ôn Đề Nhi nhìn kiến trúc bên ngoài, có chút không rõ, kém chút nữa là không nhảy khỏi xe mà thôi.
11 Cứ như vậy, Ôn Đề Nhi năm nay mới vừa tròn 20 tuổi, gả cho thần tài số một thủ đô Kiều Thừa Huân.
Sau khi lên xe, Ôn Đề Nhi nhìn chằm chằm vào tờ giấy đỏ trên tay, buồn bực hỏi một câu: "Chúng ta kết hôn, không có hôn lễ sao?"
Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: "Nếu cô muốn phô trương, thì cứ tùy ý cử hành hôn lễ.
12 Kiều Thừa Huân đến, khiến hai mẹ con này vui vẻ hỏng mất.
"Cậu Kiều, ngọn gió nào thổi cậu tới vậy, mau vào ngồi chơi. " Hoàng Ngọc Linh cười khanh khách chào đón, thuận tiện quay đầu nói một câu, "Lệ Nhi, nhanh đi rót ly nước cho cậu Kiều.
13 Kiều Thừa Huân cũng không có chú ý thời gian đã qua bao lâu, chờ lòng mình tiêu hóa xong cảnh đẹp vừa rồi, mới từ từ xoay người.
Ôn Đề Nhi đỏ mặt, vẻ mặt kì lạ nhìn anh, "Anh đến đây lúc nào?"
"Không quan trọng.
14 Bên cạnh Maybach, Kiều Thừa Huân đè tính tình xuống chờ cô vợ mới cưới của anh.
Sự kiên nhẫn bị tiêu hao gần như hết sạch, nhưng thấy cô giống như một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, tạm biệt bạn tốt của cô, không biết vì sao, anh lại không đành lòng đi thúc giục cô.
15 Ôn Đề Nhi khẽ nhíu mày, cô nhận ra nữ sinh này, chị lớp trên cùng hệ nhưng khác chuyên môn - - đóa hoa truyền kỳ của hệ phát thanh, Vạn Mỹ Trân.
Nhưng mà, năm trước Vạn Mỹ Trân đã tốt nghiệp, bởi vì là nhân vật truyền kỳ, cho nên Ôn Đề Nhi biết cô ta, nhưng cô ta thì không biết.
16 Vạn Mỹ Trân nghĩ rất nhiều cách để phản bác những lời này, lại không thể nào phản bác được.
Mặc dù cô ta là thanh mai trúc mã của anh Thừa Huân, cũng không thể sống ở đây, vì vậy chỗ này còn có một biệt danh - - cấm địa của phụ nữ.
17 Bộ Khinh Khinh đưa Ôn Đề Nhi tới trước cửa phòng mới của cô, mỉm cười nói: "Mợ chủ, đây là phòng của cô, còn có hành lý của cô cũng đã ở bên trong, bởi vì sợ đụng chạm làm hư hỏng đồ của mợ chủ, cho nên Khinh Khinh đợi mợ chủ đến đây rồi mới dọn dẹp.
18 Cá Sấu Hoang Dại chưa bao giờ vô duyên vô cớ tìm cô nói chuyện phiếm, phỏng chừng lại có việc hay, tò mò hỏi anh ta: Anh có chuyện gì?
Cá Sấu Hoang dại: Không, chỉ là ân cần thăm hỏi một phen.
19 Đoan trang đúng mực. . . Loại hình tượng này cách Ôn Đề Nhi vô cùng xa.
Kiều Thừa Huân là người tiếc chữ như vàng, dặn dò mấy câu xong thì đi lên lầu mất rồi.
20 Trong hai giây ít ỏi, thân thể mềm mại không xương của Ôn Đề Nhi đã bị người đàn ông trong trạng thái bùng nổ thô lỗ ôm lên.
"Kiều Thừa Huân, anh, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống, a.