21 Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh! Sao không quản tốt lão nhị của mình ấy, trách tôi ăn mặc ít cái gì?
Làm ơn đi, đây là phòng cô, buổi tối đi ngủ đương nhiên chỉ mặc đồ ngủ rồi.
22 Nếu cô mở máy tính, không đủ bốn năm tiếng chắc chắn không đứng dậy, cho nên cô đi ra ngoài dạo phố trước.
Cách Kiều Hào Uyển không đến ba cây số có một trung tâm thương mại tên là Kiều Lệ, nghe nói là trung tâm thương mại xa hoa nhất, Ôn Đề Nhi lười không muốn đi xa hơn, liền chọn nơi này.
23 Ôn Đề Nhi lựa chọn một chiếc quần jean màu tím, quay đầu hỏi nhân viên hướng dẫn, “Nhân viên hướng dẫn, tôi muốn tìm quần thích hợp với người cao 1m72.
24 Ôn Đề Nhi lạnh nhạt tự nhiên đi đến quầy thu ngân, nhưng nhân viên hướng dẫn lại không đi cùng cô.
“Ôi chao, ôi, cô đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mau đến đây, tính tiền.
25 Mẹ kiếp, vậy mà dám ra tay!
Ôn Đề Nhi khó thở, trên mặt không chỉ không có sợ hãi, trái lại càng thêm mạnh mẽ bức người.
“Dựa vào cái gì mà bà đây phải xin lỗi? Là bạn gái anh nhiều lần tìm tôi gây phiền phức trước, thì ra chỉ cho người phụ nữ của anh nhục nhã người khác, không cho phép người khác cãi lại sao? Anh nghĩ mình là tổng giám đốc bá đạo sao, phi! Đừng dùng mụn trên mặt anh làm tôi ghê tởm, bà đây vừa mới ăn no, cẩn thận nôn lên người anh!”
“Cô, cô…” Hoàng Tiểu Long hiển nhiên không phải người cãi giỏi, cô nói vài câu anh ta hoàn toàn không biết nên cãi lại thế nào.
26 Kim Ái Hoa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, không khỏi nổi lên hoa si.
Đây là người đàn ông phụ nữ khắp thế giới đều muốn ngủ, đẹp trai có thể nói là khủng hoảng, lạnh đến mức khó mà nhìn thẳng, tàn bạo khó có thể kháng cự… Tình nhân trong mộng của cô ta đó.
27 Thiếu chút nữa bị đánh sao?
Trái tim Kiều Thừa Huân giống như bị thứ gì đó đâm vào, đáy mắt phút chốc che đậy một tầng lạnh lẽo.
“Bị đánh rồi hả?”
“Không có, bị đẩy một cái.
28 Ôn Đề Nhi ló đầu ra, nhếch miệng cười, “Kiều, Thừa Huân, có chuyện gì sao?”
Không biết vì sao, mỗi lần gọi tên anh cô đều không thể thuận lợi gọi hai chữ đó.
29 Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: “Trực tiếp phun lên người sẽ đậm mùi, như vậy là đủ rồi. ”
“A… Cảm ơn anh, vậy tôi xuống trước đợi anh. ”
Ôn Đề Nhi xoay người rời đi, còn chưa phát hiện khóa kéo sau lưng chưa khóa hết.
30 Sau khi thấy rõ bộ dạng cô gái, có người nghi ngờ, “Sao giống cô gái nhỏ thế, trưởng thành chưa?”
Cũng có người cho rằng như vậy, “Anh Kiều và cô gái này quá xứng, Diêm Vương mặt lạnh nên có người vợ đáng yêu ấm áp.
31 Trong lòng Ôn Đề Nhi cảm khái một tiếng: "Trà xanh"** tốt, mới một chiêu đã lợi hại như vậy.
(** Lục trà biểu (Green Tea Bitch): chỉ loại phụ nữ giả bộ trong sáng đi quyến rũ đàn ông của người khác)
Không khéo, cô lại có một đam mê không tốt lắm, đó là đem trà xanh biến thành hồng trà.
32 Kiều Diêm Vương nói như vậy, sự việc liền biến thành anh chủ động theo đuổi cô, mà không phải cô đi quyến rũ anh.
Như vậy, cho dù sau này có người nhảy ra nói chuyện cô và anh bị "bắt gian" ở khách sạn, cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến thanh danh của cô.
33 Không được, cô không thể cứ để như vậy, cô nhất định phải cứu anh Thừa Huân khỏi tay người phụ nữ hư hỏng này!
Vạn Mỹ Trân đợi thời cơ nói sang chuyện khác: "Hai bác, thật ra cháu với chị dâu đều học ở đại học A, nhưng mà trước đó chúng cháu không nói chuyện qua, chị dâu là đàn em của cháu.
34 Kiều Thừa Huân ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm, đã nhận ra biến đổi trên khuôn mặt cô gái, cô cười rộ lên rất tự nhiên, như hoa như nguyệt, không giống giả dối làm bộ như vài lần trước.
35 "Cô. . . " Vạn Mỹ Trân tức giận, "Cô chính là một đóa Bạch Liên Hoa không biết xấu hổ, tôi muốn nhìn xem cô có thể giả bộ tới khi nào!"
"Mỹ Trân. . .
36 Ôn Đề Nhi ngẩn người, trong lòng có chút không hiểu nổi, vô ý thức mà cọ cọ trong lòng anh, nhỏ giọng oán hận: "Làm sao lại không cho người ta nói nha.
37 Kiều Thừa Huân đem ly nước đặt lên bàn vuông trên đầu giường, sau đó lại ngồi trở lại trên mép giường, mà cô cũng đã nằm xuống giường, đem người che đến kín mít, chỉ lộ ra cái đầu.
38 Cứ nhu vậy, vợ chồng hai người cùng đổ mồ hôi trải qua một đêm.
Ôn Đề Nhi bị nóng mà tỉnh lại, tỉnh lại khi trời hơi hơi sáng, trên người cô dinh dính, đầu cũng có chút ngứa, liền muốn rời giường đi tắm một chút.
39 Kiều Thừa Huân nói giọng khàn khàn: "Mẹ tôi đặc biệt tìm cho cô, mặc tạm đi. "
"Vậy được rồi. . . . . . " Đáy mắt Ôn Đề Nhi hiện lên vẻ thất vọng, rất nhanh lại lo lắng: "Váy chật như vậy, nhỡ đâu tôi ngồi xuống bị rách thì làm sao bây giờ?"
Váy rách ra, sẽ rất mất mặt.
40 "Xì. . . " Ôn Đề Nhi cảm thấy tốc độ đổi sắc mặt của Kiều Diêm Vương còn nhanh hơn cả cô, không khỏi cười ra tiếng, "Đây là ai không muốn sống, dám chọc giận Kiều Diêm Vương vậy.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47