61 Kiều Thừa Huân bước nhanh đến trước sofa, dùng lực ném cô xuống.
Đau quá!
Người đàn ông chết tiệt, có phải anh điên rồi không?
“Kiều Thừa Huân, anh là tên khốn nạn, mau thả tôi ra!” Ôn Đề Nhi còn đang vùng vẫy, dần dần mất hết sức lực, không còn sức vùng vẫy.
62 Ban đêm, sau khi Ôn Đề Nhi tắm rửa xong, cầm lấy di động đã nạp đầy một nửa, nhắn tin cho Đường Vực Tân: Vừa rồi di động của em hết pin.
Đường Vực Tân: Vừa rồi em làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì.
63 Ôn Đề Nhi sợ tới mức vội vàng lùi về sau vài bước, đỏ mặt mắng: “Khốn nạn, đừng dùng loại ánh ắt say mê này nhìn tôi!”
“Cô cố ý mặc ít như vậy, không phải là vì làm tôi có cảm giác với cô sao?” Kiều Thừa Huân đùa giỡn, dưới đáy mắt sâu thẳm đang bao phủ khát vọng của đàn ông.
64 Ôn Đề Nhi cúi thấp đầu, yên lặng đi theo.
Không biết vì sao, đầu óc mờ mịt, làm thế nào cũng không thể tỉnh táo nổi.
Có thể là do ngủ muộn, sau khi ngồi lên xe, hình như cô lại mệt mỏi.
65 Ôn Đề Nhi cố ý giả bộ vô tội, mím môi nói: “Cha, mẹ, con bị oan, rất nhiều người bôi đen con, con cũng không biết là ai làm. ”
Vạn Mỹ Trân ở một bên lập tức thêm mắm thêm muối, “Nếu cô không làm chuyện này, người khác sẽ nói cô như vậy sao?”
Phượng Vũ nói có vẻ không rõ ràng, “Kỳ thật tôi cũng không tin tưởng những tin tức xấu này, dù sao chị dâu và anh Thừa Huân thật lòng yêu nhau, tôi tin anh Thừa Huân sẽ không nhìn lầm người.
66 Lúc này, trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh trở lại, có cảm giác hoàng đế xuất hiện mọi người im lặng hết rồi.
Hóa ra là ông cụ Kiều xuất hiện.
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân dịu dàng hơn một chút, tự giác nắm tay thiếu nữ, dẫn cô đến chỗ ông cụ, “Ông nội.
67 Phượng Vũ mỉm cười giải thích: “Ông nội, ngọc lưu ly long phượng trình tường này là cháu tìm đại sư chuyên chế tạo các bảo vật quốc gia, trên thế giới này chỉ có một cái, đại biểu phúc thọ như ý, hi vọng ông nội thích.
68 Ôn Đề Nhi lạnh nhạt nói: “Ông nội càng già càng dẻo dai, vì sao nhất định phải ăn mặc theo kiểu trang phục của người già, tôi cảm thấy bộ quần áo này cực kỳ hợp với ông nội, vừa đẹp lại có sức sống, sau khi ông nội mặc vào chắc chắn trẻ mấy chục tuổi.
69 Bà Kiều nhìn thấy hình ảnh con trai và con dâu ân ái, cười không khép miệng lại được, nói, “Tay Đề Nhi bị thương, Thừa Huân, con đừng để Đề Nhi bóc tôm, con bóc cho con bé đi.
70 Đôi mắt Kiều Thừa Huân nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu nữ, cảm thấy hình như có gì đó không thích hợp.
“Con đi xem. ” Cuối cùng vì lo lắng, đứng dậy đi theo.
71 Nhìn thiếu nữ dỗ ông nội vui vẻ như một đứa con nít, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Kiều Thừa Huân hiện lên chút dịu dàng.
Người phụ nữ này, cuối cùng không làm anh thất vọng.
72 Đột nhiên quay đầu, gương mặt lạnh lùng đập vào mắt cô, trên thân người đàn ông tỏa ra hơi lạnh, giống như dòng điện chui vào trong người cô.
Đột nhiên sinh ra sợ hãi, trốn tránh không dám nhìn thẳng mắt anh.
73 Ôn Đề Nhi chưa hạ sốt, đầu vừa khó chịu vừa đau, trong cưng chiều của người đàn ông, hoàn toàn biến thành con sơn dương đợi làm thịt.
Không được, mệt mỏi quá… Mí mắt càng ngày càng nặng.
74 Sau khi rời khỏi bệnh viện, đột nhiên Kiều Thừa Huân nhận được một cuộc điện thoại, bảo lái xe Tiểu Minh đưa anh đến một nơi, sau đó lại dặn dò Tiểu Minh nhất định phải đưa Ôn Đề Nhi về nhà.
75 Kiều Thừa Huân nheo mắt lại, hai tay không tự giác được nắm chặt, phun ra một câu khinh thường từ kẽ răng, “Tôi không quan tâm. ”
“Ôi chao, ôi…” Mục Trác Thâm than một tiếng, trong đáy mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
76 Cuối cùng cũng hiểu được đây là chuyện gì, đôi mắt Kiều Thừa Huân như con dao, cắm thẳng vào người bạn tốt, cắn răng nói: “Anh bỏ thứ gì vào trong rượu của tôi?”
“Khụ.
77 Không biết là do tác dụng của thuốc hay là bị Ôn Đề Nhi làm cho tức giận mà mất đi lý trí, Kiều Thừa Huân một lòng chỉ muốn đi tìm người phụ nữ chết tiệt tính sổ.
78 Cốc cốc cốc.
Đột nhiên cửa có tiếng gõ, Bộ Khinh Khinh nói: “Cậu chủ, cô hai nhà họ Ôn đưa thiệp cưới đến, nói muốn ôn chuyện cũ với mợ chủ, không biết mợ chủ dậy chưa ạ?”
Bộ Khinh Khinh là người thông minh, tối hôm qua trong phòng mợ chủ truyền động tĩnh lớn như vậy, mà cậu chủ vẫn chưa tù trong phòng đi ra, bởi vậy cô ấy kết luận, hai vị chủ nhân đều ở bên trong.
79 Mợ chủ lười như vậy, chưa đến 11 giờ sẽ không tỉnh dậy, Ôn Lệ Nhi muốn gặp mợ chủ, vậy cứ đợi đi.
Ôn Lệ Nhi tức giận nghiến răng, không phải chỉ là một người giúp việc thấp kém sao, dám coi như không có cô ta!
Đáng giận, đợi lát nữa Ôn Đề Nhi đi xuống, cô ta nhất định phải dạy dỗ đôi chủ nhân chó này!
… …
Kiều Thừa Huân tắm sạch sẽ đi ra, thay quần áo mới, chải chuốt tóc một phen, chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng.
80 Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân dặn dò, “Cô đi nấu canh lót dạ cho mợ chủ uống. ”
“Dạ, Khinh Khinh lập tức đi làm. ” Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bộ Khinh Khinh lộ ra kinh ngạc vui mừng, cuối cùng cậu chủ bắt đầu quan tâm mợ chủ rồi, thật đáng mừng!
… …
Khi Ôn Đề Nhi tỉnh lại, đã là buổi chiều.