21 “Thật sự không sao cả sao?” Tạ Thư Dật âm hiểm hỏi, “Cô đã không sao cả, tôi đây cần phải cẩn thận suy nghĩ cách chơi mới thôi. ”“Xin cứ tự nhiên. ” Tạ Hải Nhạc nói xong, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
22 “Đúng rồi, Hải Nhạc, sắp có kỳ thi chuyển cấp, con đã xem qua danh sách các trường cao trung chưa? Có trường nào vừa ý không?” Tạ ba ba hỏi
“Con” Hải Nhạc suy nghĩ một chút, thận trọng nói, “ ba, con nghĩ sẽ vào trường cao trung nữ Mary, nơi đó chất lượng dạy học và điều kiện vật chất đều là tốt nhất trong các trường quốc trung.
23 Hải Nhạc không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến. Mà Tiểu Thiến sợ tới mức chiếc lược trong tay cũng rơi xuống đất, nàng vội vàng thối lui sang một bên, ấp úng: “Thiếu gia, tiểu thư còn chưa chuẩn bị xong, tôi nghĩ giúp cô nhanh hơn một chút, cho nên giúp cô chải tóc.
24 “Đừng, dì đi cho. ” Mẹ Hải Nhạc lên tiếng ngăn, bà đứng lên, cũng đẩy ghế ra, “Trường Viên, em đi lên xem Hải Nhạc một chút, đứa nhỏ này đang bị làm sao đây?”
“dì, có thể em là đang cáu kỉnh với con thôi, ngày hôm qua lúc con đón em đi học về, thấy một nam sinh thổ lộ tình cảm với nó, con nói với nó vài câu, nó liền phát cáu với con, nói không cần con quản nó, dì xem, đây là thư tình của đứa nam sinh kia viết cho nó.
25 Mẹ Hải Nhạc tiến lên một bước, ôm Hải Nhạc vào trong ngực. “Con gái ngoan của mẹ, để ẹ nhìn một chút, một tháng không gặp, mẹ rất nhớ con a. ” Mẹ Hải Nhạc yêu thương hôn má con gái, “Hình như con gầy thì phải?”Trong lòng Hải Nhạc thập phần khổ sở, rất nhiều lời muốn nói với mẹ lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ôm chặt lấy mẹ không muốn buông tay, nàng tham luyến hơi thở ấm áp trên người mẹ, nàng có thể tìm thấy cảm giác an toàn và ỷ lại.
26 Mẹ Hải Nhạc ôm con gái chậm rãi đi đến bên giường của cô, hai người cùng ngồi xuống.
“Nhạc Nhạc, vì sao con không muốn đi Ngũ Châu?” Bà hỏi.
Hải Nhạc do dự một chút, nói: “Mẹ, con không muốn đi Ngũ Châu, con không muốn học cùng trường với Tạ Thư Dật! Con chán ghét anh ta!”
Mặt mẹ Hải Nhạc biến sắc, bà che kín miệng Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, con dù ghét anh hai, sao có thể gọi thẳng tên của nó? Những lời con chán ghét nó này, con chỉ có thể nói ở trước mặt mẹ! Nếu để cho ba với Thư Dật nghe được, bọn họ sẽ thương tâm!”
Hải Nhạc lại rơi nước mắt: “Mẹ, con không cần gọi anh ta là anh hai, anh ta không phải anh hai của con, con không cần anh ta làm anh hai của con.
27 “Con” Hải Nhạc suy nghĩ một chút, thận trọng nói, “Cha , con nghĩ sẽ vào trường cao trung nữ Mary, nơi đó chất lượng dạy học và điều kiện vật chất đều là tốt nhất trong các trường quốc trung.
28 “ vâng, con cũng vậy, hi vọng sớm được thấy chị. ” Hải Nhạc gật gật đầu.
Mẹ Hải Nhạc nhìn cô, nói: “Hải Nhạc, con đã nói nghe mẹ, về sau đừng có làm rồi việc chuyển cấp này nữa được không?”
“Mẹ, chỉ cần người muốn, con nghe lời mẹ.
29 “Muội muội thoạt nhìn rất tức giận, con đi xem em ấy. ” Tạ Thư Dật giả vẻ như muốn đứng dậy. “Đừng, dì đi cho. ” Mẹ Hải Nhạc lên tiếng ngăn, bà đứng lên, cũng đẩy ghế ra, “Trường Viên, em đi lên xem Hải Nhạc một chút, đứa nhỏ này đang bị làm sao đây?”“A di, có thể muội muội là đang cáu kỉnh với con thôi, ngày hôm qua lúc con đón em đi học về, thấy một nam sinh thổ lộ tình cảm với nó, con nói với nó vài câu, nó liền phát cáu với con, nói không cần con quản nó, dì xem, đây là thư tình của đứa nam sinh kia viết cho nó.
30 Hải Nhạc đành phải cùng mẹ đi dạo phố, ở cửa hàng Burberry, cô nhìn trúng một cái váy màu trắng liền thân dài đến gối, áo hình chữ U, tay áo ngắn bồng một chút như áo công chúa, bên hông là một dây lưng màu đen kết thành hình hồ điệp, xinh xắn và trẻ trung, mặc trên người Hải Nhạc, lập tức tôn lên khí chất thanh thuần của cô, làm cho mẹ Hải Nhạc nhìn thấy liền hai mắt tỏa sáng.
31 Hải Nhạc mụ mụ ôm con gái chậm rãi đi đến bên giường của nàng, hai người cùng ngồi xuống. “Nhạc Nhạc, vì sao con không muốn đi Năm Châu?” Bà hỏi. Hải Nhạc do dự một chút, nói: “Mẹ, con không muốn đi Năm Châu, con không muốn học cùng trường với Tạ Thư Dật! Con chán ghét anh ta!”Hải Nhạc mụ mụ biến sắc, bà che kín miệng Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, con muốn hét ca ca, sao có thể gọi thẳng tên của nó? Những lời con chán ghét nó này, con chỉ có thể nói ở trước mặt mẹ! Nếu để cho cha với Thư Dật nghe được, bọn họ sẽ thương tâm!”Hải Nhạc lại rơi nước mắt: “Mẹ, con không cần gọi anh ta là ca ca, anh ta không phải ca ca của con, con không cần anh ta làm ca ca của con.
32 Lời của hai vị đại nhân bay vào trong lỗ tai hai anh em, Thư Dật và Hải Nhạc không nhịn được cũng bắt đầu đánh giá lẫn nhau.
Hôm nay Tạ Thư Dật cũng mặc một bộ tây trang màu trắng, thân hình của hắn cao lớn cân xứng như người mẫu, bên trong áo ba-đờ-xuy là một cái sơ mi màu đen, không thắt caravat cũng không cài nút áo trên cùng, lộ ra vùng xương quai xanh màu tiểu mạch tráng kiện, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng cao quý mà mang theo một thứ ngạo khí lười nhác không kềm chế được.
33 “Ân, con cũng vậy, hi vọng sớm được thấy tỷ tỷ. ” Hải Nhạc gật gật đầu. Hải Nhạc mụ mụ nhìn nàng, nói: “Hải Nhạc, con đã nói nghe mẹ, về sau đừng có làm rồi việc chuyển cấp này nữa được không?”“Mẹ, chỉ cần người cao hứng, con nghe lời mẹ.
34 Ba người cùng nhau vào phòng khách, đại sảnh vốn đang náo nhiệt vì ba người bọn họ đến mà đột nhiên trở nên an tĩnh lại.
Con gái thì si ngốc nhìn Tạ Thư Dật, mà con trai, đều si ngốc nhìn Tạ Hải Nhạc.
35 “Không, em không muốn đi. ” Hải Nhạc trực tiếp lắc đầu. Sắc mặt Tạ Thư Dật trầm xuống. Hải Nhạc mụ mụ thấy thế, cười nói với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, người ta mời con, con không đi, Nhã Nghiên sẽ nghĩ con có ý kiến gì với nàng nữa, đi thôi, đứa nhỏ, con khó được tham gia tiệc tùng gì, lần này cùng ca ca cùng tham gia đi, ngoạn, vui vẻ lên chút.
36 “Thư Dật ca ca, anh không thích tới tham gia tiệc sinh nhật của em sao?” Hứa Nhã Nghiên ủy ủy khuất khuất nói.
Tạ Thư Dật thấy cô nói như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, Nhã Nghiên, không nên nghĩ như vậy, anh không phải không thích, anh rất cao hứng, đừng suy nghĩ lung tung a.
37 “Nữ nhi của ta, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý nhất!” Hải Nhạc mụ mụ kiêu ngạo nói. “Mẹ, người lại nói như vậy, con sẽ không đi nữa.
38 Máu, nhất thời dồn hết lên não, hắn một bên nhằm về phía Tạ Hải Nhạc một bên quát như sấm: “Buông cô ấy ra!”
Đại Hắc Nha ngưng cưỡng bức Hải Nhạc, chuyển qua nhìn Tạ Thư Dật, thấy Tạ Thư Dật nhiều lắm chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không khỏi cười khinh miệt: “Con tép khô từ đâu đến, còn muốn bắt chước người ta anh hùng cứu mỹ nhân nữa!”
Hải Nhạc cũng ngưng phản kháng, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Thư Dật, co run run môi kêu: “Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật!” Tạ Thư Dật nắm tay thành quyền, nặng nề nói: “Mày tốt nhất buông cô ta ra, đừng ép tao động thủ!”
Đại Hắc Nha khiêu khích sờ sờ mặt Hải Nhạc: “Ông đây không buông đấy, thế nào!”
Tạ Hải Nhạc né không khỏi tay của hắn, cô thống khổ nức nở, toàn thân run rẩy, bất lực và đau khổ nhìn Tạ Thư Dật.
39 Bị hắn rống một cái, Hải Nhạc sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng mà, trong lòng lại có chút không cam lòng, hắn cho hắn là ai, liếc mắt nhìn cũng không được sao?“Anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn anh chứ? Anh đã xem tôi, tôi đây nhìn anh, cũng không có cái gì đáng chỉ trích a.
40 Đại Hắc Nha thiếu mỗi nằm sấp xuống đất, đừng trông hắn bình thường làm uy làm phúc, nhưng đến khi gặp người trên tay hắn, hai chân của hắn liền nhũn ra lập tức.