1 Đường Gia cuối cùng cũng tới được thành phố đó, gió biển hiu hiu lạnh, không khí mang theo mùi muối nhàn nhạt. Lái xe suốt năm giờ, cuối cùng hắn cũng đứng được ở quảng trường nhân dân tại trung tâm thành phố.
2 Lần đầu tiên Cận Duy Nghi gặp Hoắc Cảnh Hành là ngày trình diện cuối cùng của tân sinh. Đại đa số sinh viên đều tới trình diện vào hai ngày trước khi hết hạn, tránh cho ngày cuối luống cuống tay chân.
3 Sau huấn luyện quân sự là liên hoan văn nghệ tân sinh viên. Không trường nào muốn đứng sau lưng kẻ khác, chỉ ước tiết mục mình để cử được chọn. Lúc này, ai ai cũng nhận ra Duy Nghi thực sự khác với người thường.
4 Cận Duy Nghi tỉnh lại theo tiếng còi tàu, phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh. Tàu mở rất vững, lại rất nhanh, chén nước đặt lên bàn, mặt nước vẫn yên lặng như gương.
5 "Hả, đây là đồ ăn đặc biệt mà em nói?"Đường Gia có cảm giác như bị mắc lừa, mặt tiền của quán này thật sự rất nhỏ, ngoài dự đoán của hắn. Lô ghế nhỏ như vậy, chỉ hai người hắn với Cận Duy Nghi sợ là vẫn cảm thấy quá nhỏ.
6 Rốt cuộc lại không tìm thấy, Duy Nghi đứng trong khu chợ người qua kẻ, lại, cảm giác mất mát như thủy triều bao phủ lấy ngực, làm trái tim lạnh buốt. Ánh mắt vẫn tìm tòi khắp nơi, như mong rằng đột nhiên có tin vui, còn "tin vui" này chẳng qua chỉ là một cậu trai tới vỗ nhẹ vào bả vai mình, đôi môi mịn màng như nhìn thấu cô gái này, nở một nụ cười thoải mái: "Sao thế?"Vóc dáng hai người đều cao ráo, đứng giữa đám đông ùn ùn di chuyển như cái đinh đóng ngay tại chỗ.
7 Vẫn không ngừng nhớ tới những lời này. Hắn nói, nơi đó thật sự cần những người như chúng ta. Mọi cơ sở hạ tầng còn đang xây dựng, thi thoảng tớ cũng đến trường học dạy thay, tớ rất thích ánh mắt của bọn nhỏ.
8 Đường Gia đem việc làm ăn đưa tới nơi này, có đôi khi trái đất thật quá nhỏ, Đường Gia với Cận Trí Viễn tránh không được, thường xuyên gặp mặt nhau. Có vài thứ Cận Trí Viễn không nhịn được nói thẳng ra: "Đường Gia, cái giá này vốn tôi chẳng mong ai nhận, anh làm cái gì vậy?"Hắn chẳng chút để ý, liếc mắt nhìn sang một cái rồi cười đáp: "Anh cảm thấy vẫn được mà.
9 Nếu không phải giờ khắc này, liệu hắn có như cô không, sai lầm một thời gian dài?Mà sự tự tin hắn vừa mới thành lập, chỉ trong giây lát lại bị một câu nói của người con gái đó đả kích tới tột đỉnh.