1 Quyển 1: Hung cục Chân thật và hư ảo ở ngay bên rìa ánh sáng và bóng tối. Dưới bầu trời đen kịt, khuôn viên mấy trăm dặm lại không hề có một ngọn đèn, ngay cả trăng sao trên cao cũng có vẻ mờ ảo khác thường.
2 Hàn Băng từ từ thoát khỏi cơn mê. Mắt còn chưa mở ra, đầu óc đã tự động làm việc. Ban đầu cô còn chưa thích ứng kịp; chỉ cảm thấy mình đột nhiên rời khỏi bóng tối, bước vào ánh sáng.
3 Tuy chỉ bị thương ngoài da một chút, nhưng Lý Đạo vẫn ép Hàn Băng nghỉ một tuần. Trong bảy ngày này, cô không bước chân ra khỏi nhà, ngày nào cũng gọi thức ăn bên ngoài.
4 Theo bản năng, Hàn Băng kéo ống tay áo xuống che đi vết bỏng. Vết bỏng xuất hiện kỳ lạ vô cùng, chính là chỗ vừa bị gã đàn ông bốc cháy kia chụp lấy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cũng như chuyện kính chắn gió bị vỡ tan tành lúc đi qua thành phố ma, hoàn toàn không cách nào lý giải.
5 Bảy giờ đúng, hai người ra khỏi nhà. Vì lịch sự, Hàn Băng trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy dạ hội màu đen trang nhã đơn giản. Có một câu nói rất hay, nếu như bạn không biết mặc gì thì ít nhất mặc màu đen sẽ không sai lầm.
6 Ngồi khoảng một phút, Hàn Băng mới có sức đứng lên. Cảm giác kia quá chân thật, thậm chí hiện tại đầu vai cô còn hơi đau và lạnh lẽo. Nhưng vì sao lại mơ thấy giấc mộng này, vừa rồi chứng nhức đầu không xuất hiện.
7 “Uống chút nước cho đỡ sợ đi. ” Bác sĩ Cát đưa cho Hàn Băng một cốc trà, mùi hương ngào ngạt đặc trưng kia lan tỏa trong không khí thật có tác dụng định thần.
8 Quái lạ nhất chính là sự kiện ma nữ áo đỏ. Hàn Băng gần như xem là tự mình đâm đầu vào, tuy cuộc gặp trong bệnh viện cũng là trùng hợp. Khoảng chừng hơn năm năm trước, khi đó Hàn Băng còn chưa tốt nghiệp đại học.
9 Bay sáu giờ, lúc đến nơi đã là năm giờ chiều. Bởi vì khu này chưa phát triển du lịch, xem như mới khai phá, cho nên giao thông gì đó không hề thuận tiện.
10 Quả nhiên dốc núi Triều Phượng này dựng đứng, xe cáp gần như chạy với góc chín mươi độ, khiến người ngồi trong xe cáp như đang men theo vách một chiếc giếng sâu bò lên trên.
11 “Hàn Băng, đến đây dìu tôi đi. ”Lý Đạo đưa tay sang bên cạnh. Lúc này Xuân Thất thiếu đã xách hành lý rời đi trước rồi. Hàn Băng dìu Lý Đạo, lại không dằn lòng được nhìn lên tầng hai khách sạn.
12 Mỗi mặt của đình tám góc đều có hai phòng, từ số một đến số tám, thứ tự vòng từ trái sang phải, mỗi số có hai căn phòng A và B. Cho nên nếu cùng tầng với nhau, phòng Hàn Băng là số 8B tầng hai thì kế bên chính là số 1A.
13 Ba người ngơ ngác nhìn nhau. “Có ai không?”Lý Đạo gọi với vào phòng, đồng thời đưa tay đẩy cửa phòng nhìn vào. Đáp lời ông chỉ có sự yên lặng. “Có ai không?”Ông lại hỏi, đồng thời cắm thẻ phòng mình vào khe cạnh cửa, bật nguồn điện lên.
14 “Được rồi, nếu như em kiên trì, ngày mai chúng ta sẽ đổi khách sạn. ” Xuân Thất thiếu thấy vẻ mặt căng thẳng của Hàn Băng nên đồng ý. Sau đó lại thoáng do dự, “Em muốn anh ở đây với em sao?”Hàn Băng gật đầu.
15 “Ma! Có ma!” Diêu Thanh Dương đột nhiên bộc phát, ôm đầu la hét điên cuồng, “Đây là khách sạn ma. Chúng ta đều bị giết hết, tất cả đều phải chết!”Hòa thượng Đàm vẫn còn trấn tĩnh, nhưng khuôn mặt không thể che giấu được vẻ hoảng loạn, cũng không còn phong thái đại sư nữa.
16 Hòa thượng Đàm kinh ngạc tột độ, nhất thời không kịp phản ứng. “Thì ra nguyên nhân là do cậu!” Diêu Thanh Dương nghe vậy lại nhảy dựng lên. Xuân Thất thiếu ghìm chặt ông ta trên ghế salon: “Câm mồm! Nếu ông còn chõ mõm vào nữa thì tôi sẽ trói ông vào trụ núi đá kia.
17 “Chờ?”“Đúng, đây là cách duy nhất. Nó đã giam chúng ta ở đây, chắc chắn sẽ có hành động. Nếu đầu óc mơ hồ thì cũng chỉ có thể giữ bình tĩnh trước, tìm sơ hở trong hành động của nó mà thôi.
18 “Xin hỏi cô là…” Tiếng đàn ông vang lên phía sau lưng. Hàn Băng lơ lửng giữa không trung, không thể nhúc nhích như thể bị đóng băng, chỉ nhác thấy Diêu Thanh Dương từ từ đi vào tầm mắt.
19 “Ơ, cậu ta đi vào đã lâu lắm rồi đó. ” Lý Đạo đột nhiên nói, sau đó gọi với vào phòng 1A – “Hòa thượng Đàm, hòa thượng Đàm mau ra đây. ”Không ai trả lời.
20 Trên ghế salon trong phòng khách, Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đang ngủ say. Nếu không phải vẫn đang thở, họ trông như đã chết rồi vậy. Hàn Băng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bị nỗi nghi ngờ và bất an khống chế.