21 “Cuộc sống của ông không như ý, lẽ nào tất cả đều là lỗi của người khác sao?” Hàn Băng không nhịn được quát ngược lại, “Trên đời này số kẻ giàu có nhiều không đếm xuể, có xấu có tốt.
22 Từ “kế” này chỉ có một chữ, nhưng lại có rất nhiều kiểu giải thích. Có thể là một loại tụ họp, có thể là eo hẹp, trói buộc, cũng có thể nói là bẫy rập, càng có thể giống như ván cờ, từng nước đi, từng quân cờ đều chấn động lòng người, ẩn giấu sát cơ.
23 “Cả đời tôi khát vọng được người ta gìn giữ, lo liệu chu toàn, bảo vệ cẩn thận. Tránh để tôi sợ, tránh để tôi khổ, tránh để tôi lưu lạc khắp chốn…" Hành lang tối om, chạy thẳng về phía trước,không biết sâu bao nhiêu, cũng không biết thông tới nơi nào.
24 “Có thể đừng nói chuyện này không?” - Xuân Thất thiếu nhíu mày - “Sóng não Hàn Băng khác hẳn người thường, rất dễ dàng tiếp nhận ý niệm không tốt”. Lý Đạo vỗ lưng Xuân Thất thiếu: “Tôi nhắc nhở cậu thôi.
25 “Áo đâu?”- Mọi người còn không biết trả lời ông Trương thì Hàn Băng đã la lên. “Áo gì?” – Xuân Thất thiếu nhíu mày. Hàn Băng không nói lời nào mà chỉ vào tượng gỗ, rồi hỏi ngược lại ông Trương: “Ông gỡ xuống à?”Ông Tưrơng ngơ ngác, chỉ biết phản bác: “Tôi không biết gì cả và cũng không làm gì hết.
26 “Hai mươi năm trước chỗ chúng tôi vẫn còn hoang sơ mà cũng có người thích đến du lịch cơ đấy. ” – ông Trương cảm thán. “Cảnh đẹp thật sự đều ít ai biết.
27 Xuân Thất thiếu nhìn ra phía cửa chính. Pho tượng sơn thần vốn đứng dựa tường, đối diện hành lang, cách lối vào chừng bốn năm mét, nhưng lúc này lại đứng ngay lối vào, giống như ông ta muốn đi ra ngoài vậy.
28 “Ông có ý gì?” – hòa thượng Đàm cau chặt mày, liếc về phía tượng thần, trong mắt hiện lên một tia sáng yếu ớt. Ngày hôm qua, Lý Đạo còn lấy áo che tượng thần lại, kết quả là áo đây không thấy đâu.
29 Tượng thần đã đi xa hơn, phải soi đèn mới thấy bóng dáng của ông ta. Ông ta đang ở vị trí cách cửa vào hành lang khoảng chừng năm sáu mươi mét. “Đi nhanh quá nhỉ?”- Xuân Thất thiếu khoanh tay đứng ở đó, trên mặt không rõ là vẻ khôi hài hay khiêu khích.
30 Xuân Thất thiếu không hề bàn bạc vấn đề đi vào hành lang ở ngay đó mà là về phòng trước, vừa chuẩn bị hành trang đơn giản vừa nói chuyện với Hàn Băng.
31 “Quay lại, đi đâu vậy?” – nhìn Hàn Băng đi ra ngoài cửa, chị Ngô ngăn cản. “Không phải định đi đến phòng chị Ngô sao?” – Hàn Băng bối rối. “Đi thang máy đi.
32 “Nghệ thuật pha lê và pha lê nghệ thuật là hai khái niệm khác nhau. ” – chị Ngô mang ra một chiếc hộp vuông vức chừng bảy mươi centimet. Chiếc hộp được bọc bằng gấm, hình như là gấm Tứ Xuyên, thêu đôi uyên ương bơi giữa hồ sen, nổi bật trên nền đỏ, thoạt nhìn khá sang trọng xinh đẹp.
33 Hàn Băng bất chấp lao xuống lầu liền trông thấy hòa thượng Đàm ngồi xếp bằng ở cửa hành lang, mắt trợn to nhìn chết dí về phía trước. “Họ còn chưa về à?” – Hàn Băng lo lắng hỏi.
34 “Không có sau đó, bởi vì ba cậu thanh niên kia không còn xuất hiện nữa. Mà cậu thanh niên thứ tư cứ khăng khăng nói nơi đó thật sự có nhà nên bị đưa đến bệnh viện tâm thần.
35 Cô ăn không vô, nhưng vẫn cố nuốt xuống, nghẹn đến mức trào nước mắt. Cô không dám nhìn vào chiếc gương trong phòng tắm, sợ sẽ thấy thứ đáng sợ từ góc độ không biết nào đó.
36 Lý trí còn sót lại lóe lên, Hàn Băng bỗng phát hiện cánh cửa chị Ngô đang đập là của phòng bên cạnh, căn phòng vốn thuộc về hòa thượng Đàm, hơn nữa còn được gõ vang từ bên trong.
37 Bưng tách trà nóng lên, Hàn Băng bắt đầu nghe Xuân Thất thiếu kể chuyện anh đã trải qua trong hai ngày hai đêm này. “Lúc bọn anh đi vào hành lang chẳng hề xảy ra chuyện khác thường đặc biệt”.
38 Xuân Thất thiếu càng nghe mày càng cau chặt: “Sao anh cảm thấy lần này chúng ta bị nhốt là do vợ chồng họ gây ra thế nhỉ. Có điều là tại sao lại liên lụy đến chúng ta?” “Thật sự là liên lụy sao?” Hàn Băng rất hoài nghi, kể từ khi cô bất ngờ phát hiện ra mình có dị năng, chuyện gặp phải cũng rất nhiều.
39 Vô tình gặp phải tượng sơn thần ở chỗ này, nó đã đi đước sâu đến vậy rồi. Nhưng nó phải rất nặng nề mới đúng, thế mà bị Hàn Băng đụng lại lắc lư. Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn pin, dường như nó đang gật đầu cười với Hàn Băng.
40 Theo phản xạ, Hàn Băng định bước lên kéo lại. Nhưng tốc độ y tá không mặt mũi kia quá nhanh, chị Ngô tựa như một miếng vải rách, bị cô ta lôi xềnh xệch, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.