1 Phần dẫn Một giờ sáng. Làn gió thổi qua cánh cửa hơi hé mở làm tấm rèm lụa khẽ khàng lay động. Ánh trăng mờ ảo chảy tràn trên giường, bao trùm lấy cơ thể đang cuộn tròn trong chăn.
2 Chương 3: Mặt trời Cô đang tránh mặt anh. Anh nhìn người con gái luôn ngồi thụp xuống giả bộ như đang tìm kiếm thứ gì đó trong tủ lạnh mỗi lúc thấy mình đi qua, không thể nhịn nổi cười.
3 Chương 5: Cơn say Từ lúc đi ra khỏi bar của Lý Tu Nhiên, anh chỉ cảm thấy lòng mình hỗn loạn, nên ngồi lì trong xe hút thuốc. Sau đó thì anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc, trẻ trung và tràn đầy sức sống.
4 Chương 7: Mất hút “Is it enough to love? Is it enough to breath? Somebody rip my heart out And leave me here to bleed Is it enough to die? Somebody save my life…” (Liệu chỉ yêu thôi có đủ chăng? Liệu chỉ hít thở thôi có đủ chăng? Người nào đó đã làm trái tim tôi tan nát Và để tôi lại đây, dòng máu ứa ra Liệu chết đi thôi có đủ chăng? Người nào đó đã cứu lấy cuộc sống của tôi.
5 Chương 9: Phẫn nộ Nụ hôn đó vô cùng mãnh liệt và đầy tính cưỡng đoạt, nuốt trọn lấy giọng nói của cô, hơi thở của cô một cách mạnh mẽ. Trong lúc hốt hoảng, cô lo lắng lùi về phía sau, nhưng anh lại áp đến gần hơn, cho đến khi cơ thể cô lún sâu vào chiếc ghế salon, không còn đường trốn nữa.
6 Chương 11: Gặp lại Tình yêu ư? Lãnh Hoan uống một ngụm cà phê, tự cười giễu chính mình. Thứ gọi là tình yêu đó, nếu không phải là quá đói, thì là quá no.
7 Chương 13: Bắt đầu Lãnh Hoan không nói gì, chỉ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, năm ngón xoè ra đan vào những ngón tay anh. Một nụ hôn của anh nhẹ nhàng rớt xuống trán cô.
8 Chương 15: Mất kiểm soát “Tối nay em không rảnh, tối mai cũng không rảnh. Phải đi đến thư viện tìm tài liệu”. Diệp Thính Phong nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, khoé miệng hơi cong lên.
9 Chương 17: Dạ tiệc (1) Sau ngày hôm đó, anh biến mất suốt hai tuần hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Lãnh Hoan đoán chắc một điều rằng, nguyên do của việc đó là vì cô đã vượt quá giới hạn.
10 Chương 19: Phụ thuộc Khuya như vậy rồi, sao còn uống trà lạnh nữa”, Trịnh Nhàn Ca cầm chiếc cốc từ trong tay Diệp Độc Chước, khẽ chau mày: “Trà này em đã pha từ hồi trưa, anh thật không biết tự chăm sóc ình”.
11 Chương 21: Cố chấp “Muốn thoát khỏi vùng kiểm soát của anh Song lại rơi vào cuộc chiến mà anh sắp đặt Em không có đủ sự phòng bị kiên cường Cũng không có lối nào để lui lại nữa Muốn thoát khỏi cái bẫy mà anh đã đặt ra Lại rơi vào cái khác Em không có đủ dũng khí để quyết định thắng thua Cũng không có niềm may mắn đào thoát được Em giống như một quân cờ Tiến hay lui là do anh quyết định Em không phải quân tướng duy nhất trong tay anh Mà chỉ là quân tốt Tiến hay lui không thể tự mình quyết định Anh vung tay chưa bao giờ do dự Còn em bị kiểm soát trong bàn tay anh”.
12 Chương 23: Đêm dài Máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng ở thành phố M, Lãnh Hoan nhìn qua cửa sổ tới những cao nguyên thấp thoáng đằng xa. Bầu trời nơi ấy vô cùng trong trẻo.
13 Chương 25: Vào bếp “Ở đây!”, từ đằng xa đã thấy Liễu Nhược Y mặc một bộ quần áo màu trắng đứng bên đường vẫy vẫy tay. Diệp Thính Phong đánh quặt vô lăng, từ từ dừng xe ngay bên cạnh cô.
14 Chương 27: Hiểu lầm Mưa bụi rắc lây rây hòa vào cùng những bông hoa tuyết nhỏ như những vì sao rơi xuống rồi đậu lại trên vai Lãnh Hoan, lạnh buốt tới tận xương.
15 Chương 29: Dạ hội Mặc chiếc áo len của anh, Lãnh Hoan ngồi bó gối trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ. Cô làm sao thế nhỉ? Sao có thể gọi một cuộc điện thoại mà biết là sẽ không có người nhận? Nếu như anh nghe được những lời lưu trong hộp thư thoại đó, liệu có nghĩ đến cô không? “Mưa bắt đầu rơi trên cửa kính, từng hạt từng hạt, rồi dần dần trở thành những tiếng rào rào.
16 Chương 31: Tìm kiếm Bloody Mary. Thành phần là Vodka, Tomato Juice, Lemon Juice, Worcestershire Sauce, Tabasco Sauce, Lime. Cô vốn vẫn không thích thứ chất lỏng mà đỏ này, trong khi lại rất nhiều người thích uống.
17 Chương 33: Bữa sáng Người tài xế khi đó đã đánh xe đến, tay Thính Phong vừa chạm vào cửa xe thì thấy Lãnh Hoan từ phía sau đã ngăn anh lại. “Em mệt rồi, ăn ở gần đây thôi, sau đó tìm một chỗ nào đó để nghỉ được có không?”, cô khẩn thiết, không được tự nhiên lắm.
18 Chương 35: Dấn sâu “Cold here, icy cold there. You belong to neither, leaves have withered”. (1) (1). Dịch: Nơi này lạnh, nơi đó còn lạnh hơn. Lá khô rơi rụng, anh thuộc chốn nào.
19 Chương 38: Bão táp Vừa mới dập máy đã lại có một cuộc gọi đến. Cô hơi ngẩn người, sau đó mới lên tiếng: “A lô?”. “Mới từ Thụy Sỹ về à?”, giọng nói bình thản của Lý Kiều vang lên bên tai.
20 Chương 40: Hối hận “Giám đốc Diệp”, sau tiếng gõ cửa khẽ khàng, một người đàn ông mặc áo đen bước vào, đứng ngay trước cửa sổ với vẻ kính cẩn. Diệp Thính Phong không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn quấn lấy những lọn tóc của cô.