1 Ngày 15/7 âm lịch. . . . . .
Cô bước chân lên xe hoa về nhà chồng, nhà chồng cô chưa một lần biết mặt, chưa một lần nhìn thấy
Cô chỉ nghe nói nhà họ rất giàu, rất hưng thịnh, đáng lẽ người được gã đi là chị gái của cô, nhưng chị cô đã quỳ xuống van xin cô, mong cô sẽ thay mình gã đi
Gia đình chồng giàu có, có tiếng tăm, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, chị cô cũng thuộc dạng ham hư vinh, ham lợi lộc, được gã vào nhà đó có thể gọi là "chuột sa hũ nếp" nhưng vì sao chị cô không muốn gã?
Lí do duy nhất khiến chị cô chùng bước chỉ có một
"Chú rễ là một người đã Chết "
Cô và chị cô là chị em sinh đôi, từ nhỏ cô đã mắc bệnh tim bẫm sinh, còn chị cô sức khỏe lại bình thường, ba mẹ ruột chỉ yêu thương mỗi chị cô, còn cô chính là gánh nặng nên từ nhỏ đã bị ghét bỏ.
2 Đã nhiều lần cưới vợ cho hắn tất cả các cô dâu qua đêm động phòng đều phát điên, đã sáu lần như thế, và cô là người thứ bảy
Mọi người đồn rằng ngôi nhà ấy có ma, vong hồn cậu chủ do chết sớm mà sinh oán khí, ám tất cả các cô dâu của mình cho đến phát điên
Mọi người đều nói số phận của cô rồi cũng giống họ mà thôi, qua một đêm tại căn phòng đó rồi cũng phát điên
Một số cô dâu trong lúc tỉnh táo đều nói rằng
"Ma! Có ma!"
Nói đến đó họ như bị bóp họng không nói được nữa, rồi lại trở nên điên loạn
Mọi người đều nghĩ cô được gã đi nhưng nói trắng ra là ba mẹ đã bán cô đi, từ giờ có sống hay chết cũng là thuộc quyền sở hữu của nhà họ Vương, gia đình chồng cô
Cô bước lên xe hoa với bộ váy cưới màu đỏ, đám cưới rất lớn, cũng như những đám cưới bình thường khác chỉ khác mỗi là chồng cô là một di ảnh
Xe hoa lăn bánh đưa cô về nhà chồng, cạnh bên là một bức ảnh, trong ảnh là một chàng trai với gương mặt đẹp đẽ, đẹp như tranh, cô nhìn thật lâu, thật lâu
Bức ảnh chớp mắt.
3 Xe dừng lại trước Vương gia, ba mẹ hắn sốt ruột chạy lại xe cô, vội sai người làm mở cửa, cô đưa đôi mắt thất thần nhìn một lượt mọi người xung quanh, cô như một cái xác biết đi, trên tay cô cầm bức ảnh đã vỡ kính, tay cô chảy máu, máu thấm đẫm bức ảnh
Ba mẹ hắn thấy thế liền lắc đầu ngán ngẫm, sáu cô vợ trước của bà cưới về đều có những điều tương tự như thế, sau một đêm rồi bán sống bán chết chạy ra khỏi nhà, hét lên như người điên loạn, sau đó rồi phát điên, vì không muốn người ngoài chú ý đến nên đành nhốt họ vào một căn phòng trong kho, nhưng tin xấu đồn xa, chuyện trong nhà đều rò rỉ ra ngoài
"Nhà họ Vương bị quỷ ám! "
Tất cả tin đồn đều nhắc đến điều đó, ông bà Vương thật không thể dùng tiền mà bịt miệng hết được
Mà chuyện mọi người đồn thổi không phải đều là bịa đặt, thầy bói nói với ba mẹ hắn rằng
"Hãy tìm một cô gái sinh ngày âm tháng âm giờ âm để tổ chức đám cưới cho thiếu gia! Người chết còn trẻ như thế nếu không thể hưởng hết thứ mà cậu ấy muốn, chắc chắn linh hồn sẽ sinh oán khí mà thành quỷ!"
Ông bà đã làm theo rồi, nhưng tại sao con trai họ lại không chấp nhận sáu cô dâu trước đó? Cô gái này liệu có thể khiến con trai họ hài lòng không?
Cô ôm bức ảnh đôi mắt vô hồn bước đi, ông bà thấy thế liền bảo người làm không cần chuẩn bị nghi thức động phòng nữa, cô cũng sẽ như mấy cô dâu kia thôi, ông bà đã quá mệt mỏi rồi
Gia nhân cản đường cô, nắm tay cô chuẩn bị dắt cô vào nhà kho, cô bỗng giật tay lại, đôi mắt long lên sòng sọc khiến bọn họ nhìn thấy đều kinh hồn bạc vía
Họ cản đường cô, cô một tay ôm ảnh một tay giơ ra như có ai đó nắm tay cô kéo đi vậy, tất cả người làm đều bị quăng qua một bên, một thế lực nào đó đã nhúng tay vào
Ông bà há hốc mồm nhìn cô bước đi, họ từ từ đi theo cô, cô đi một mạch đến phòng hắn, cánh cửa kẻo kẹt mở ra, cô đi vào, rầm một tiếng cánh cửa đóng lại
Ông bà ngơ ngác nhìn theo, cô lần đầu tiên đến đây sao lại biết phòng con ông bà mà vào? Ông nhìn bà thắc mắc
Bà nhìn vào cánh cửa mỉm cười
"Vương Nguyên chấp nhận con bé rồi! Ông ơi con chúng ta sẽ không trở thành ác quỷ nữa!"
Bà mừng rỡ ôm ông chảy nước mắt, đứa con trai tội nghiệp của bà, bà cưng hơn cưng trứng thế mà, số phận quá nghiệt ngã
Cô bước vào phòng, ngồi lên giường, cô buông tay rớt tấm ảnh xuống sàn, cô bất tỉnh ngã lên giường
Beng.
4 Cái đầu tròn tròn với một đuôi tóc dài tết bím phía sau, nó từ từ từ từ lăn đến cọ xuống nền nhà phát ra âm thanh rù rù
Cô như chết trân, coi như không thấy gì mà từ từ ngồi xuống giường, giơ tay lấy một cái khăn trù...
5 Hắn liếm máu đang rỉ ra của cô, bỗng "phèo"
Hắn phun ra, giơ tay quẹt miệng, mặt khó chịu gắt
"Máu nhiễm bẩn rồi! Khó uống quá!"
Hắn đứng dậy đưa tay bóp cằm cô tức giận quát
"Tại sao lại để người khác động vào người hả?"
Cô nhăn mặt bán sống bán chết lắc đầu, môi khẽ mấp máy muốn nói gì nhưng không được
Hắn nhìn cô đau khổ đôi môi mỏng khẽ nhếch lên
"Chúng ta nên động phòng thôi! Nào.
6 Chị cô chui vào xế hộp ba mẹ chồng cô chuẩn bị cho cô, Như Ngọc vui vẻ kêu tài xế chạy về
Như Hoa bị đánh mạnh vào gáy bất tỉnh giờ tỉnh lại cảm giác đầu đau vô cùng, cô mở mắt ra đã thấy nằm trong nhà kho
Cô đập cửa thì nhận ra đã bị khóa trái cửa bên ngoài, cô gọi to
"Ba.
7 "Việc gì phải cứu cô ta! Em mới là vợ anh!"
Cô cố vùng vẫy khỏi bàn tay của hắn, hắn càng ôm chặt hơn, miệng nhếch lên tỏ vẻ thích thú, hôn cổ cô thỏa mãn
"Hôm nay em bỏ anh ở nhà một mình đấy nhé! Nhưng không sao! Anh tha thứ cho em!"
Cô đánh phình phịch vào vai hắn, cố đẩy ra
Hắn nhíu mày khó chịu, giữ chặt cổ tay cô đè vào tường, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy
"Con vợ này hư thật! Muốn anh xử em không hả?"
Cô cố hét to về phía chị cô
"Chị ơi tháo sợi dây chuyền ra! Sợi dây chuyền đó chị không thể đeo được đâu! Nhanh lên chị!"
Chị cô bị cái đầu kia cắn, bị cái xác khô hút dương khí mà trở nên phờ phạt
Sợi dây chuyền có chứa lá bùa của Như Hoa có công dụng giúp cô không thể bị oan hồn quấy phá, nhưng khi Như Ngọc đeo vào lại có tác dụng ngược lại
Chị cô đôi tay rung rung bứt sợi dây chuyền ra,
".
8 Cô ra đi theo lời cái đầu kia chỉ bảo, trên người chỉ đem theo con dao bằng ngà voi, cô có chết cũng phải tìm cách cứu chị cô
Cô mon men theo con đường khu rừng phía tây, con đường vừa tối lại vừa lạnh, đi ngang một nghĩa địa, hương khói bay nghi ngút, nhìn sơ cô cũng thấy vài cái hồn bay qua bay lại
Cô cứ thế lầm lũi bước đi, coi như không thấy gì
"Cháu gái!.
9 "Bà. . . . là ai. . . . . ?đừng lại gần đây! "
"Da mặt cô đẹp quá! Đưa đây! Lột da ra. . . . !"
Bà ta không đi được nhưng lại lếch nhanh khủng khiếp, thoáng chốc đã nắm được chân cô
Bà ta kéo chân làm cô ngã phịch xuống đất, đầu đập mạnh khiến cô choáng váng
Thoáng chốc bà ta đã leo lên người cô, tay móc ra một con dao sắc nhọn, lăm le đưa lên mặt cô
Cô vùng vẫy la hét nhưng lại không thể thoát nổi, bụng cô đau nhói khiến cô như muốn nôn mửa, cái ly trà lúc nãy bà ta đưa chắc chắn có vấn đề
Bà ta đưa dao lên mặt cô rạch dọc quai hàm cô một lằn dài, máu không ngừng rỉ ra, cô không ngừng la hét, bà ta thì không ngừng cười
Bà ta giữ chặt cằm cô, mở miệng thiều thào
"Đừng động đậy! Để tôi lột, nếu không sẽ không đẹp nữa!"
Bà ta 200 năm trước do gương mặt nổi những hột hột trông gớm riết nên bị dân làng và gia đình xua đuổi, bảo là quỷ đội lốt người, đánh đập dã man, phế luôn hai chân sống không bằng chết
Dân làng treo bà ta lên một cái cây, cắt máu bà ta chảy xuống, chết khô trên cây, máu chảy xuống gốc cây khiến cái cây có linh khí, cộng với nỗi uất ức phẫn nộ của bà ta mà thành tinh, bà ta chết lúc tròn 20 tuổi
Oan hồn trinh nữ là đáng sợ nhất, mang nỗi hận thù quay lại báo thù dân làng
Con trai bị bệnh đậu mùa nổi hột hột rồi chết trong đau đớn
Con gái thì nhan sắc bị hủy hoại do cũng nổi những hột kì lạ, cũng tự sát
Trẻ con trở nên còi cọc, không sức sống, rồi cũng không qua khỏi, tất cả người ở làng lân cận đều đồn rằng làng này bị nguyền rủa, tất cả chết hết do bị dịch bệnh
Riêng chỉ có người già là không mắc bệnh, vẫn sống, nhưng lại đau khổ vô cùng, con cháu người thân đều lần lượt qua đời, thân già sống cô đơn đến chết thì sống làm gì nữa, cũng tự tìm dây mà thắt cổ, chết giống như cách bà ta đã bị hại chết
Bà ta trú ngụ linh hồn tại đó lộng hành, thiếu nữ nào đi ngang chắc chắn sẽ bị bà ta lột da mặt rồi đắp lên mặt mình, cô bây giờ cũng tương tự như thế
Những thiếu nữ đi ngang đều bị mất tích tại cái gốc cây đó, người nhà không ngừng tìm kiếm nhưng vô ích
Khi họ đến gốc cây đó tìm thì lại thấy con cháu họ bị treo trên cái cây đó, máu không ngừng nhiễu xuống gốc cây, gương mặt.
10 Cô tim đập thình thịch, hai tay bấu víu vào nhau, cô không biết hắn định làm gì cô nữa, hắn sẽ hút máu của cô sao, không được cô còn phải tìm đường cứu chị gái, sắp hết thời gian rồi
"Đừng mà! Đừng mà!.
11 "Nhìn tôi giống con người lắm sao?"
Cô nhìn đứa trẻ đang nhách miệng cười một cách ma mị
Gương mặt hoảng hốt của cô trong một giây đã chợt tắt
Thay vào đó là một nụ cười đầy rùng rợn, cô thoắt đã rút ra cây dao làm bằng ngà voi, mạnh mẽ để lên cổ nó
"Đương nhiên là không! Ngươi nghĩ ta ngu đến mức tin ngươi là con người à? Chỉ là bà lão kia đã bị Vương Nguyên thủ tiêu nên ta giữ ngươi lại"
"Nói! Đường đến cổ mộ ở đâu? "
Đứa trẻ kia vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cây dao làm bằng ngà voi kia là khắc tinh của nó, khi chạm vào như ngàn lưỡi đau xuyên thấu, đau đớn vô cùng
"Nếu tôi không nói thì sao?"
"Giết!"
Cô phun ra một từ lạnh đến thấu xương, đôi mắt kiên định hơn bao giờ hết
"Nói!"
"Tính mạng chị tôi quan trọng hơn tất cả"
Cô gằn giọng, cây dao sát vào cổ nó hơn, nó đau đớn rú lên
"Được!"
Nó gật đầu rồi bỗng thân thể teo tóp lại chỉ còn một nhúm, từ từ biến thành một con chuột với đôi mắt màu đỏ của máu
Nó xoay vòng vòng rồi bỗng hướng về một hướng mà chạy thụt mạng, cô cũng nhanh chân chạy theo
Từ trong bụi rậm một bóng đen bước ra khí chất ngời ngời
Miệng hắn nhếch nhẹ lên nhìn theo bóng lưng cô không khỏi khen thầm
"Cô gái này.
12 Cô lại thẫn thờ bước đi, thầm nghĩ về cái số kiếp của mình, từ nhỏ thấy ma luôn là nỗi ám ảnh, bạn bè gia đình tưởng cô điên, tâm thần không ổn định suốt ngày la hét hoặc nói chuyện một mình, đêm đến còn chạy lung tung như ai đó đuổi theo bắt vậy, cứ thế cô lớn lên trong nỗi sợ, bóng đêm là nỗi khiếp sợ lớn nhất, là lúc cô bị ám ảnh nhất
Có lần cô 8 tuổi đi học ngang cái công viên hoang đã lâu, cô thèm được chơi trò chơi ở trong công viên nhưng lại không được, bọn trẻ cứ gặp cô lại xua đuổi hoặc vác cây đánh cô, chơi chung với cô thể nào lát cũng đổ máu, mà người gây ra lại là cô, cô bị những thế lực vô hình điều khiển
Cô vô tình làm tổn thương bạn mình rồi lại bị xa cách
Dần dần chẳng ai chơi với cô nữa, cô bị cô lập và hay bị bắt nạt, cô thèm được ngồi lên xích đu, đu qua đu lại, mát ơi là mát, cô chỉ tưởng tượng thôi đã thấy thích rồi!
Cô quăng cái cặp qua một bên rồi chạy nhanh lại, phủi phủi bụi trên cái xích đu do bỏ hoang nên đã lắm bụi, từ từ ngồi lên đưa qua đưa lại, tóc cô bay lòa xòa, cô cười tít mắt, chơi xong cô mới vui vẻ mà xách cặp về
Lúc cô quay lưng ra về, ở cái xích đu đó xuất hiện một bóng trắng thấp bé, đứng nắm cái xích đu nhìn về phía cô nở một nụ cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, là bóng ma của một bé gái khoảng 8 tuổi, với một cái đầu trọc
"Mày chơi xích đu của tao thì phải cho tao thứ khác của mày!"
Cô về nhà, trời sụp tối, cô vừa về đã bị mẹ lăm le cây chổi lông gà trên tay, hét lớn vào mặt cô
"Đi đâu giờ này mới về? Hả? Đồ hư hỏng này! Đồ xui xẻo này!"
Vừa hét vừa quất liên tục vào lưng cô, cô đau đớn cắn môi chịu đựng, thế là cô bị đánh tơi tả, còn bị bỏ đói
Cô mệt lả gục trong xó bếp, một bóng trắng thấp bé hiện lên ở gần cô, là bé gái ở công viên, nó khom người nhìn cô rồi mở miệng
"Đứng lên!"
Cô mở mắt, đôi mắt vô hồn từ từ đứng lên
"Cầm dao!"
Cô cầm dao lên từ từ bước, cô đến phòng chị cô, mở cửa và đi vào, chị cô đang ngủ rất say
"Chặt!"
Bụp.
13 "Vợ à! Anh hôn nhé!"
Mặt hắn từ từ sát mặt cô, hắn nở một nụ cười mỉm, cô trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt bỗng có chút lấp lánh, mặt hắn nhìn ở cự ly gần thật sự là đẹp lắm
Làn da hắn mịn trơn,,cặp lông mày dài và đen, đôi mắt đen láy với lông mi dài, cái mũi thẳng, đôi môi mỏng và chiếc cằm cương nghị, khuôn mặt hài hòa góc cạnh không chê vào đâu được, phải gọi là hoàn mỹ, sắc mặt bây giờ tuy hơi nhợt nhạt nhưng nét đẹp quả thật không chê vào đâu được, lúc hắn còn sống chắc là đẹp trai lắm!
Cô cứ nhìn chằm chằm hắn miệng bất giác cảm thán
"Đẹp trai quá
~!"
Hắn nghe thấy liền từ từ đặt hai tay lên eo cô, cúi đầu miệng cong lên cười một cái, hắn ngước mắt lên nhìn cô nói
"Vợ à! Cưới em lâu vậy rồi giờ em mới biết chồng em đẹp trai à? Hơi muộn nhưng không sao! Anh sẽ tha thứ cho em lần này!"
Hắn cứ chằm chằm vào môi cô mà nhìn, đôi mắt trở nên lấp lánh, hắn nhẹ nhàng liếm môi một cái rồi cứ thế mà tiến đến
Cô nhắm mắt gồng mình, tay bấu víu vào vạt áo hắn mà giật mạnh
"Vương Nguyên
!"
"Ừm.
14 "Cục cưng! Ngoan! Nhắm mắt lại để anh hôn!"
"Vương Nguyên!. . . . tôi. . . . tôi. . . . "
Suỵt. . . . .
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua môi cô, ngón tay trỏ thon dài nhẹ đặt lên môi cô
Đôi mắt ấy hắn triền miên nhìn cô, đôi mắt hắn đẹp lấp lánh trong đêm, đôi mi dài khẽ rung động
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay cô run run, hắn thấy thế tay đặt trên eo cô khẽ động, vuốt nhẹ ra sau lưng cô, đẩy mạnh cho cô ngồi thẳng người
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở lời giọng trầm ấm
"Đừng sợ! Ôm anh đi!"
Đôi tay cô từ từ vuốt từ ngực hắn vòng lên cổ, hắn mỉm cười
"Ngoan! Nhắm mắt lại!"
Cô mím môi nhắm mắt lại, cô tự nhủ sẽ nhanh thôi, hắn hôn nhanh thôi, không phải sợ
Hắn từ từ nghiêng đầu về phía cô, hai tay hắn ôm chặt eo cô, đôi môi hắn mềm mại khẽ chạm môi cô, cô giật mình cọ nguậy, hắn càng xiết chặt vòng tay không cho cô nhúc nhíc, đôi môi hắn lạnh không ngừng cắn mút môi cô, ngọt ngào và mềm mại
Lúc đầu chỉ có hắn chủ động, lúc sau cô ôm cổ hắn chặt hơn, đôi môi cô từ từ xiếc chặt vào môi hắn, môi lưỡi chạm vào nhau như có luồn điện chạy khắp cơ thể
Cả hai hôn nhau triền miên như không thể rời, tay hắn từ từ lại không yên phận, lòn vào áo cô từ từ vuốt ve làn da mịn màng của cô
Cô giật mình đẩy hắn ra
"Ư.
15 "Vương Nguyên. . . !"
"Có chuyện gì?"
"Anh có đếm bước chân không? 49 bước!"
"Có đếm! Vừa đếm vừa suy nghĩ về em!"
"Tôi sao?. . .
16 "Bỏ tay ra khỏi người vợ tao! Nhanh!"
"Này! Mày là ai? Khôn hồn thì cút! Cô ấy là của tao!"
Vương Nguyên nhếch môi lên ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, rồi từ từ liếc sang anh ta
"Tao cho mày cơ hội cuối cùng! Buông tay hoặc tao bẻ tay mày!"
Anh ta bỗng nhìn Vương Nguyên, sát khí từ người hắn tỏa ra thật khiến anh ta có chút lạ lùng, anh ta cất lời
"Rốt cuộc, mày là ai? Không phải một linh hồn bình thường như những linh hồn khác! Là thứ gì hả?"
"Tao là ông nội của mày đây! Buông tay.
17 "Vương Nguyên! Lí do là gì? Lí do mà anh bảo vệ tôi là gì?"
"Không có!"
Hắn nhìn cô, đôi mi dài khẽ rung động, môi hắn mím chặt, hắn nhích gần lại chỗ cô, hai tay từ từ giơ về phía cô, hắn nhẹ nhàng nhẹ ôm cô, đôi mắt nhắm lại, tựa cằm lên vai cô, hắn thở hắc ra
"Bà xã! Nếu anh nói với em anh rất cô đơn, em có tin không?"
"Em tin!"
Không biết vì sao cô lại có sự đồng cảm với hắn, một linh hồn chỉ có thể ngắm nhìn người khác sống, người khác làm việc, còn cuộc sống nào biết sự tồn tại của họ, cuộc sống cứ tấp nập, còn họ thì cứ dậm chân tại chỗ, làm sao mà tránh khỏi sự lạc lõng cô đơn,
Lúc nhỏ cô cũng bị tách biệt khỏi thế giới này, những đứa trẻ khác không mắng chửi cô đánh đập cô thì cũng là không chịu chơi chung với cô, không cho cô hòa nhập, cô có một tuổi thơ không mấy đẹp đẽ, gia đình thì càng không thương cô, chỉ chị cô nhận được những thứ tốt đẹp đó, rõ ràng là hai chị em sinh đôi, giống nhau từ đầu đến chân, nhưng chỉ vì cặp mắt cô thấy những thứ không nên thấy, nhiều lúc cô chỉ muốn móc mắt chính mình, không muốn thấy nữa, nhưng số trời đã áp đặt lên vai cô như thế rồi, chẳng biết phải thay đổi như thế nào nữa, hơn ai hết cô hiểu cảm giác buồn, cảm giác lạc lõng và cô đơn
Hai tay cô vòng qua ôm hắn, một tay còn vỗ vỗ lên lưng hắn, cứ như cô đang dỗ dành một đứa trẻ, hắn cũng có lúc yếu đuối, cũng có cảm giác buồn, và cô đơn
"Vương Nguyên! Ngoan nào! Đừng buồn, được không?"
"Được! Vậy em làm anh hết buồn đi! Em làm được mà!"
"Làm.
18 "Là máu của Vương Nguyên!"
"Máu của hắn là thứ duy nhất cô cần tìm nếu muốn cứu chị cô!"
Cô thở hắc ra, máu sao? Hắn có máu sao, lần trước cô cắn hắn, cảm giác ngọt ngọt trong miệng thì ra đó là máu sao? Cô cứ tưởng là ảo giác
Cô như không tin nên hỏi lại
"Vương Nguyên chết rồi làm sao lại có máu? Định lừa người à?"
Cái đầu tròn nhởn nhơ nhìn cô, miệng chép chép
"Cô không biết gì à? Vương Nguyên là quỷ! Nhưng là quỷ thuần chủng! Không phải loại tạp chủng cô từng thấy đâu!"
"Là như thế nào?"
"Vương Nguyên thực chất là con trai của quỷ vương và quỷ hậu, là loại mạnh nhất, cai quản cả một quỷ quốc đấy!"
"Vương Nguyên chẳng phải là con trai của Vương lão gia và Vương phu sao? Sao lại là con trai của quỷ vương?"
Cô thật sự không hiểu, lúc cô gã đi là cho Vương thiếu gia là một chàng trai chết yểu do tai nạn giao thông cơ mà, sao lại là con trai của quỷ vương
Cái đầu lại leo lẻo nói tiếp
"Vương Nguyên quả thực là con người! Nhưng bên trong là một con quỷ, lúc hắn còn nhỏ, quỷ quốc nơi hắn sinh sống do quá nhàm chán hắn đã trốn xuống nơi loài người sinh sống chơi, rong ruổi mà lạc đường về, lúc nhật thực toàn phần 21 năm trước xảy ra, do quá bé bỏng yếu ớt nên hắn bị trời đất nuốt hết một phần linh khí, nên hắn đã đầu thai chuyển kiếp vào bụng của Vương phu nhân, từ đó hắn làm một con người bình thường!"
Cô nhíu mày, vậy là hắn là thiếu gia của cái quỷ quốc gì đấy sao?
"Cô không thấy Vương Nguyên có thể điều khiển lửa sao? Cả gió và nước! Hắn chết đi rồi mới có thể đạt đến mức mạnh như thế đấy! Thiếu gia của quỷ quốc hưởng thụ toàn bộ tinh hoa của trời đất, quỷ nhưng lại sạch sẽ và thuần khiết vô cùng"
Cô lấp bấp nói
"Như thế nên máu của hắn mới ngọt như vậy!"
Cái đầu kia lộ vẻ bất ngờ hỏi lại
"Cái gì chứ? Cô nếm máu của hắn rồi à?"
Cô cúi đầu, rồi gật gật nhẹ
"Hắn cho tôi cắn! Tôi cắn mạnh quá làm hắn chảy máu!"
Cái đầu lại rặn hỏi một lần nữa
"Cô chắc là đã nếm máu hắn chứ? Thiếu gia không thể chảy máu đâu! Đó chính là điều cấm kỵ! Máu hắn là thứ mà bất kỳ con quỷ tạp chủng nào đều muốn có! Nếu hắn chảy máu 3 lần.
19 "Vương Nguyên! Tôi xin lỗi! Hãy tha thứ cho tôi!"
Cô cầm cây dao trên tay, cúi đầu xuống, rõ là cô cảm thấy rất nhói
Cô hỏi
"Vương Nguyên bây giờ đang ở đâu? Đi đâu mới tìm gặp anh ta?"
"Ừm.
20 "Vương Nguyên!. . . . Vương Nguyên. . . . !"
Cô cứ bám vào hắn, nắm chặt cái vạt áo của hắn mà gọi, mặt mũi khó coi vô cùng
"Anh đây!"
"Vương Nguyên! Tôi sợ!"
Cô nhắm mắt lại, chân run rẩy cúi đầu
Hắn thấy thế nhìn sát mặt cô thủ thỉ
"Mở mắt ra!"
Cô bán sống bán chết lắc đầu
"Không mở mắt anh hôn đấy!"
Cô giật mình mở mắt ra, hắn ta đúng là biết lợi dụng thời cơ mà
Cô không dám nhìn xuống dưới, chỉ nhìn vào mặt hắn, đôi mắt hắn đẹp đến mê mẫn, đến trụy cả tìm, tâm hồn cô lạc vào mắt hắn rồi
Hắn nói chuyện làm cô giật mình
"Em sợ gì thế?"
"Độ cao.