Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cô Dâu Thứ Bảy

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Ma
Số chương: 100
Chương mới nhất: Chương 100
Cập nhật cuối: 7 năm trước
Thể loại: ngôn tình maMột câu chuyện tình yêu giữa người và ma. Khi cô thay chị mình gả cho hắn, chỉ vì hắn đã là người chết. Ngày 15/7 âm lịch. . .

Danh sách chương Cô Dâu Thứ Bảy


Chương 41

41 "Không cho thì cướp! Thế nào? Cho hay không?"

"Lưu manh, vô sỉ!"

Cô quẫy đạp hai chân dữ dội mặt đỏ bừng bừng hai tay che trước ngực

"Vô sỉ? Thôi thì vô sỉ vậy!"

Hắn nhếch mép cười ha hả rồi đè cô xuống giường, đôi môi mỏng cong lên để lộ cái đồng tiền trên má, đúng là đẹp trai không chịu nổi

Trái tim cô thổn thức nhưng vẫn cứ không chịu nằm yên

Hắn vừa đặt môi lên cổ cô thì cô đã lên tiếng nói

"Vũ Hạo!"

Hắn trong 1 giây thì dừng lại

"Hửm?.


Loading...

Chương 42

42 Cô giơ tay ra nắm lấy tay hắn nước mắt lưng tròng nức nở

"Sau này đừng làm bản thân đau nữa nhé! Nhé!"

"Sau này sẽ không! Không để em phải khóc! Đừng khóc! Anh sẽ đau lòng!"

Đôi tay thon dài của hắn giơ ra lau đi những giọt nước mắt trên má cô nhẹ nhàng, tay ôm lấy đầu cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đôi môi hắn cong lên, đôi mi dài khẽ rung động

"Bà xã này! Sau này anh sẽ ít khi về nhà! Em ở nhà nhớ cẩn thận! Tháng bảy là tháng cô hồn, không nên đi khuya, đi học xong thì nên về thẳng nhà! Đừng ở trường sau 6 giờ chiều, mặt trời xuống bóng âm khí sẽ vượng, em lại hợp với người âm, họ sẽ đeo bám lấy em đấy! Anh không thể ở đây lâu! Anh phải đi! Bà xã ngoan ngủ đi, mai còn đi học, với lại trong máu em có pha chút máu của anh! Tạo nên mùi hương thu hút quỷ ma theo, nên đừng để bản thân bị thương chảy máu đấy! Sẽ nguy hiểm.


Chương 43

43 Hai cô nữ sinh kia ăn xong thì bật dậy bỏ đi, cô cũng đứng dậy, đôi mắt cô nhìn theo họ, bỗng hai người thủ thỉ với nhau

"Ê mày, tao sợ lắm! Thôi đừng đi! Hay bỏ đi mày"

"Sợ cái gì mà sợ! Tao không tin trên đời này có ma quỷ, mày không đi thì tao đi, để tao xem đứa nào dám giở trò? Tao biết tao tát cho vỡ mồm chứ đùa!"

Nói xong cô ta tự nhiên lại ôm lấy đầu kêu đau, cô gái kia bỗng tái mặt nắm tay bạn mình hoảng hốt

"Đấy thấy chưa? Tao bảo rồi mà! Đừng nói lung tung nữa, coi chừng đấy!"

Cô ta gạt phắt cánh tay ra rồi hét to lên

"Đồ chết nhát! Mày sợ thì đừng đi để tao vào!"

Sau đó cô bỏ mặc bạn mình đứng đó rồi bước đi, một mạch đi đến phòng vệ sinh

Như Hoa đứng lên chạy theo, cô trừng mắt lên hốt hoảng vì thấy cô gái kia đi vào nhà vệ sinh, cô giơ đồng hồ lên, kim chỉ 11giờ 55.


Chương 44

44 Nó nghiêng đầu về phía cô, nở một nụ cười rạch ngang mặt

Nó giơ tay ra, móng tay dài ngoằn định bóp lấy cổ cô, còn cô bây giờ không thể cử động, cũng không thể nói, chỉ biết trợn mắt lên mà hoảng sợ, cô nhíu mày lại đợi chờ cái chết sắp đến

Bỗng nó rú lên thảm thiết, tay nó vừa chạm vào sợi dây chuyền trên cổ cô thì rụt tay lại đau đớn, nó điên cuồng hét lên rồi biến mất, lúc đó cô mới có thể thở được, giống như được giải thoát, cô thở gấp gáp ho sặc sụa, tay ôm ngực vô tình lại nắm trúng sợi dây chuyền, nó phát sáng lấp lánh, cô mới chợt nhớ ra rằng chính nó đã bảo vệ cô.


Chương 45

45 Cô đi vào khu vệ sinh, đôi mắt lia khắp nơi tìm tung tích của nó, khu này là khu dễ dàng tìm thấy nó nhất, cô đã quyết định rồi, nếu cô không ra tay giết nó thì sớm muộn gì nó cũng giết hết học sinh trong trường này, nó là cái quái gì chứ? Sao lại có thể giết người một cách dã man đến như vậy?

Cô càng nghĩ càng muốn phát điên, một nữ sinh chết trước mặt cô, phải chi cô có thể can ngăn kịp thời thì cô ấy đã không chết trong đau đớn và sợ hãi như vậy, cô luôn trách cứ bản thân mình, bây giờ cô không muốn bất kỳ một ai trong trường này bị tổn hại nữa, cô biết.


Chương 46

46 Nó ngẩng đầu cười ha hả, cô bây giờ có thể làm được gì.

Từ phía sau lưng cô một giọng nói trầm trầm ấm ấm cất lên, hắn đứng sau lưng cô thon thả hai tay bỏ vào túi quần

"Ai cho phép cô sỉ nhục cô ấy! Cô ấy là gì sao? Là vợ tôi đấy! Sao hả? Cô ý kiến?"

"Còn nữa! Đàn ông được phân chia ra làm 2 loại, tốt và xấu! Cô đừng có vun ra những lời khó nghe như thế! Cái gì mà đàn ông trên đời này đều là rác rưởi hả? Nếu thật sự thì vẫn còn tôi không rác rưởi đây! Đừng có mà quơ đũa cả nắm thế chứ cô gái! Cô không tin đàn ông vậy tùy cô, tại sao lại dạy hư vợ tôi hả? Muốn ăn đòn phải không?"

Hắn giơ tay lên định xử lý nó thì bỗng dưng nghe Như Hoa nấc lên từng tiếng, hắn vội bỏ tay xuống, bước đến bên cô, từ từ ngồi xuống, miệng nhếch lên

Hai tay hắn giơ ra nhẹ nhàng quẹt đi hàng nước mắt trên mặt cô

"Được rồi! Được rồi! Bọn người kia chưa chết đâu! Đừng khóc nữa!"

Lúc nghe xong cô mới ngẩng mặt lên, rồi không khóc nữa, đôi mắt chớp chớp không hiểu ý hắn, hắn mới bật cười

"Anh ở đây! Làm sao để nó lộng hành được chứ?"

Hắn lấy sợi dây chuyền trên tay cô ra rồi đeo vào cổ cô, miệng lẫm bẫm

"Sợi dây chuyền này lần sau không được tháo ra nữa! Tháo ra rất dễ bị nhiễm bẩn, sẽ nguy hiểm"

Nói vừa xong hắn chợt quay người lại thì thấy nó đã biến mất, hắn khẽ nhíu mày lo lắng

"Chết rồi! Nó chạy đâu mất rồi!"

Hắn bật dậy nắm tay cô lôi đi

"Đi nhanh! Nó trốn rồi!"

Cô quay lại nhìn đám nhân viên cảnh sát

"Còn họ thì sao?"

"Yên tâm đi! Cảnh sát sẽ đến ngay!"

Hắn và cô vừa chạy ra khỏi trường, có vài chiếc xe cảnh sát chạy đến tiếng còi ing ỏi vang trong đêm khuya

_____________

Chạy được một quãng mới nắm tay hắn giật lại thở gấp gáp

"Vương Nguyên! Chúng ta đến bệnh viện đi!"

"Em bị thương à?"

"Không! Khải Minh.


Chương 47

47 Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng chiếu vào tấm rèm cửa, gió khẽ đung đưa, ánh sáng chiếu qua khe màn làm mi cô khẽ giao động, tay chân cô bỗng một phen đau nhức, hạ bộ cũng đau, kí ức bỗng ùa về, thì mới nhớ ra đã làm những việc "xấu xa" gì, miệng cô nhoẻn cười, quơ tay cột vội chùm tóc rồi bước ra cửa sổ, ngắm nhìn bên ngoài, bỗng dưng phía sau ai đó khụ khụ hai tiếng

Quay người lại thì mới nhận ra đấy là Tiểu Hoan, nó nhìn cô tặc lưỡi

"Chậc Chậc.


Chương 48

48 "Tao sẽ đợi mày ở trên kia!"

Khi cánh cửa thang máy vừa khép lại, một làn hơi lạnh phả vào mặt cô, cái cảm giác sẽ có một con quỷ đứng ở trước cửa thang máy đợi cô, cái cảm giác chỉ biết đứng đó và chờ đợi, không thể chạy, cũng không thể trốn, chỉ biết khi cánh cửa mở ra, một thứ gì đó thật khủng khiếp sẽ tóm lấy cô, một thứ gì đó mà cô không thể biết trước được

Cô đưa ngón tay rung rung lên bấm một con số khác, không phải là số lầu Khải Minh đang ở, cô không muốn dẫn con quỷ đó đến làm hại cậu, cô bấm bừa một số, thở gấp gáp, thang máy từ từ di chuyển, cô cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn mình vậy, cô xoay quanh nhưng vẫn không thấy gì, trong thang máy chỉ còn một mình cô

Thang máy mở cửa ra ở tầng 9, một người phụ nữ mang thai đang đứng đợi, cô mở mắt trừng trừng, giơ tay ra hiệu cho người phụ nữ ấy đừng vào, nhưng cô ấy không để ý, bước vào thang máy cũng với cô, phía sau lưng người phụ nữ ấy là một cái bóng đen, tóc xõa dài, cúi đầu xuống, đôi chân không chạm đất, từ từ ngước mắt lên, đôi mắt trắng dã khiến cô muốn thót tim, người phụ nữ kia vào rồi bấm số tầng, còn cái bóng đen kia vẫn đứng trước cửa không vào, miệng nó gầm gừ gầm gừ, không hiểu sao nó lại không vào, có lẽ nó sợ phụ nữ có thai ư? Hay vì một lí do nào đó?

Cô xoay nguội bắt chuyện với cô ta

"À chào cô!"

Cô ta liền cúi đầu chào lại

"Chào ạ! Có gì không ạ?"

Khi cô ấy xoay người qua cô mới để ý, trên vầng trán cô ta tỏa ra ánh hào quang rất chói lọi, người tràn ngập sinh khí, nếu đoán không lầm chắc chắn cô ấy ăn ở rất có đức, vả lại còn là người có tấm lòng từ bi, chắc hẳn là người có tu hành, căn tu rất sáng, cô mới mỉm cười

Người ta bảo không sai, là người ăn ở tốt không sợ ma quỷ gõ cửa nửa đêm

"À! Cũng không có gì! Tôi thấy chị mang thai còn xách nhiều đồ, tôi muốn xách phụ! Chị không ngại cứ đưa tôi!"

"À cũng không nặng lắm đâu! Chỉ là một ít quần áo và bánh trái thôi! Tôi đem vào cho lũ trẻ trong khoa nhi!"

Cô ấy nở một nụ cười nhẹ, rất dịu dàng và hiền hậu

Rồi tiếng cửa thang máy cũng mở ra, cô ấy cúi đầu chào cô

Như Hoa lại bấm lại tầng như cũ, cô phải lên xem Khải Minh thế nào rồi, không biết có gặp chuyện gì không

Khi lên đến cô chạy một mạch ra, không quay đầu nhìn lại, nhưng khi cô chạy lại nghe vang lên tiếng bước chân của hai người, giống như chạy song song nhau, chạy nhanh thì nó cũng nhanh, cô đi chậm lại thì nó lại chậm rãi lại, cô dừng hẵn nó cũng nín lặng, tiếng thở của cô từ từ chậm lại, giờ không còn nghe thấy gì, hành lang không một bóng người, khu này là khu vip, cái tên Khải Minh chết tiệt đó lại chơi sang mà bao luôn cả khu, để bây giờ cô đơn độc đứng ở đây, không một ai qua lại, cô nuốt nước bọt rồi mới rảo bước đi, giờ chỉ còn nghe tiếng bước chân mỗi mình cô

Thay vào đó là một giọng hát cất lên, thủ thỉ, nhỏ nhẹ và nhẹ nhàng, giống như một cơn gió nhẹ, tiếng hát cứ như thổi vào tai cô, mồ hôi bắt đầu chảy ra, tay cầm hộp cháo bây giờ đã ướt mồ hôi, cố nhắm mắt mà đi, một đoạn nữa thôi là đến phòng Khải Minh rồi, một chút nữa thôi

Tiếng giày cô nện xuống nền kêu lộp độp, khu hành lang vắng tanh, các phòng đều đóng chặt cửa, sao giờ này bác sĩ y tá không thấy một ai thế này, bệnh viện gì mà lạ thế không biết

Cô chạy nhanh đi, chạy nhanh thật nhanh, chạy ra rồi chạy vào, lạ thật đấy! Không thấy ai thật sự, cô gọi thử xem có ai trả lời không

"Xin hỏi.


Chương 49

49 "Alo!"

"Như Hoa!"

"Alo, Như Hoa à!"

Khải Minh gọi cô nhưng bên đầu dây bên kia lại không nghe tiếng trả lời, thấy vẫn chưa cúp máy nên hắn áp tai vào nghe thêm một lần nữa

Không nghe thấy giọng cô, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên kia, và tiếng xào xạc giống như tiếng lá cây va chạm vào nhau khi có gió lớn

Miệng hắn thầm lẫm bẫm

"Bệnh viện Y Vũ? Bệnh viện Y Vũ?"

Hắn liền lao nhanh ra khỏi bệnh viện rồi bắt taxi, kêu gấp chạy đến bệnh viện Y Vũ ngay lập tức

Khi tài xế nghe thế liền đạp thắng xe rồi mới nghi hoặc hỏi lại

"Cậu à? Cậu đến bệnh viện đấy làm gì? Nếu không có gì nghiêm trọng thì tôi khuyên cậu đừng đến! Nó bị bỏ hoang lâu rồi! Nghe bảo rất nhiều chuyện xảy ra ở đấy! Kinh lắm nên thôi tôi không dám chở cậu đi đâu!"

"Tôi trả tiền gấp đôi!"

Khải Minh lạnh lùng trả lời

"Nhưng.


Chương 50

50 Khải Minh ngồi phía sau nghe ông ta kể như thế thì mới nhếch mép lên, ông tài xế thấy thế liền mở miệng nhắc nhở

"Cậu đừng coi thường thế giới tâm linh! Chỉ là cậu chưa gặp nên chưa biết thôi! Mình không thấy không có nghĩa là họ không tồn tại, đôi khi khoa học phát triển thật nhưng đã một ai khẳng định trên đời không tồn tại ma quỷ chưa? Cậu cho dù không tin cũng đừng xúc phạm đến họ! Chàng trai trẻ!"

Khải Minh tiếp lời

"Không phải tôi không tin! Nói cho ông biết! Nhà tôi theo tính ngưỡng Phật Giáo, ba mẹ tôi và cả chị gái tôi cũng thế! Trước giờ ba mẹ tôi đều hay làm việc thiện, tôi cũng không phá phách hại ai! Tôi không nghĩ ma quỷ gì đó sẽ hại tôi! Tôi tin Phật Giáo, và tin cả tâm linh! Nhưng tôi hoàn chưa chạm mặt lần nào! Thú thật cũng muốn nhìn thấy một lần!"

Khải Minh móc tiền ra đưa cho tài xế rồi nói

"Đi nhanh đi! Tôi có việc gấp!"

Tài xế nhét tiền vội vào túi rồi thầm lẫm bẫm

"Cậu à! Tôi thấy! À.


Chương 51

51 Khải Minh tặc lưỡi rồi sờ sờ gáy, chẳng hiểu gì, có lẽ ông ấy đã đi rồi do hắn không để ý chăng? Nghĩ đến đó thôi thì đưa ánh mắt nhìn vào cái bệnh viện Y Vũ này

Nhìn sơ đã thấy sợ rồi, cũ kỹ và lạnh lẽo, hắn nhếch mép quẹt mũi một cái rồi bước vào trong, bước chân rất chắc chắn, nhưng trên một phòng nào đó đang có một bóng người đang nhìn về phía hắn, miệng nhếch lên nhẹ, ngón tay thon dài giơ ra vẽ vẽ lên tấm kính phũ đầy bụi

"LÂM KHẢI MINH!"

Viết xong cái tên rồi cũng biến mất

Như Hoa lê đôi chân đầy máu đi lên cái cầu thang đã cũ, cô do bất cẩn mà bị một mảnh kính vỡ đâm vào chân, máu chảy đầm đìa, lê đến đâu máu lại rỉ ra đến đó, nhưng cái cầu thang như vô tận, đi mãi cũng không có ai

Cô vừa khóc vừa gọi

"Vũ Hạo à! Anh ở đâu?"

"Anh à! Hức hức.


Chương 52

52 "Nó! Phía sau! Phía sau. . . "

Như Hoa trợn mắt lên tay chỉ chỉ phía sau cô gái kia, Khải Minh nhìn mà mặt ngẩn cả ra, làm gì có ai như là Như Hoa nói, cô ấy mê sảng hay sao?

"Chị hai! Sao chị lại ở đây? Chị đến đây làm gì?"

Chị hai của Khải Minh, Lâm Khải Mi

Cô ấy từ từ quay lại, mặt đối mặt với một bóng đen, nó giơ móng vuốt dài ra ngoe ngoãy trước mặt cô ấy, Khải Mi gương mặt bình tĩnh, tay còn vuốt ve cái bụng bầu, từ từ nhả ra từng từ

"Cô muốn gì? Nói đi!"

Khải Minh trợn mắt lên ngạc nhiên lần 2, hỏi lấp bấp

"Chị.


Chương 53

53 Trên tầng thượng kia một bóng người nhìn xuống phía cô mỉm cười khẽ hỏi dẫu rằng cô không nghe được

"Thật không?"

Đôi môi hắn nhếch lên, đôi mắt rực lửa lia về phía Khải Minh như muốn bóp chết hắn ta ngay lập tức

Dòng chữ "LÂM KHẢI MINH"

mà hắn vẽ trên tấm kính giờ hắn nhìn thật kĩ, rồi một ngón tay thon dài giơ ra rạch một lằn ngang cái tên đó

Đôi môi run run, khóe mắt như diều hâu hung tợn và đáng sợ

"Mày.


Chương 54

54 Cô và Khải Mi trò chuyện với Tiểu Đào một hồi rồi mới quay lại nhìn Khải Minh

Lúc này mặt hắn cứ nghệch ra không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa, thật sự hắn chỉ nhìn thấy một khoảng không khí trước mặt, hai người phụ nữ này rốt cuộc là nói chuyện với ai vậy?

"Như Hoa, chị hai! Chuyện này! Rốt cuộc là sao?"

Khải Mi quay lại nói nhỏ với hắn

"Khải Minh à! Bây giờ không tiện giải thích lắm! Chúng ta mau trở về trường học của em đi! Mọi chuyện gấp lắm rồi!"

Thế là cả ba người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện Y Vũ, không khí u ám lạnh lẽo lại bao trùm lấy cái bệnh viện đó

Khải Mi nắm lấy tay Như Hoa, cô cảm nhận được Như Hoa cũng thấy người âm như cô, tay Như Hoa lạnh lẽo như tay người chết, cô xoa xoa rồi hỏi

"Cô.


Chương 55

55 "Cô đặt tên cho con là Khả Di nhé!"

"Dạ!"

Nó nhoẻn miệng cười, tít cả đôi mắt, rồi cô đứng lên vẫy tay với nó

"Cô phải về rồi! Chồng của cô đang đợi ở nhà! Khả Di ngoan vào chơi cùng các bạn đi!"

"Tạm biệt cô! Cô ơi cô nhớ quay lại nhé! Cô đừng giống như mẹ con đi mà không trở lại!"

Trong một giây trái tim cô bỗng quặng thắt lại, lời trẻ thơ ngây ngô nhưng lại thật, trái tim cô yêu mến nó vô cùng

"Nó nghiêng đầu mỉm cười với cô, gương mặt nó thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp

Cô vẫy tay rồi ra về

Cả đêm hôm đó cô không ngủ được, cứ nhớ đến Khả Di thì miệng cô lại mỉm cười, cô thì thầm với chồng mình

"Ông xã à! Sau này mình đặt tên cho con gái mình là Khả Di nhé!"

Chồng cô quay sang ôm vợ vào lòng

"Ừ! Tên Khả Di!"

Chồng cô thầm nghĩ chắc vợ muốn có con quá đây mà, thôi thì trước mắt an ủi cô ấy vậy, bác sĩ đã bảo là cô vô sinh, sau này không thể đẻ con được

Cách vài hôm cô nhớ Khả Di quá nên thu xếp công việc rồi trở lại bệnh viện một lần nữa, lần này cô mua rất nhiều bánh kẹo và quần áo theo, và thêm một túi to đồ chơi các loại, cô không biết sao nữa nhưng lại rất háo hức khi nghĩ về bọn trẻ, cô cứ liên tục mỉm cười trên suốt đoạn đường, vì muốn tránh ánh của mọi người nên cô đành tự mình lái xe đi

"Mấy đứa à! Cô quay lại rồi nè!"

"Oa.


Chương 56

56 Từ hôm Khả Di biến mất, cách khoảng 1 tháng thì cô mang thai, cô vô cùng sững sốt, lúc đầu còn ngỡ là bác sĩ chuẩn đoán sai, nhưng quả thật là Khải Mi đã mang thai

Hàng tháng cô đều giữ lời hứa với Khả Di, mua đồ ăn quần áo đến cho các bạn của nó, đến tận bây giờ bụng cô đã gần 9 tháng nhưng cô vẫn đều đặn đi

Cô xoa xoa bụng mình rồi mỉm cười với Như Hoa

"Cô có thấy kì diệu không? Khi bác sĩ nói tôi vô sinh và bây giờ thai tôi gần 9 tháng?"

Như Hoa nhìn chằm chằm vào Khải Mi, có chút sững sờ rồi mỉm cười cúi đầu hỏi nhỏ

"Vậy chị có thấy kì diệu không khi tôi lại là vợ của một người đã chết?"

"Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ là xảy ra với ai? Bao giờ?"

"Người ngoài cuộc sẽ không bao giờ hiểu được!"

Ba người ngồi trên xe, Khải Mi và Như Hoa mãi mê nói chuyện mà quên mất Khải Minh, Như Hoa nhớ sựt vết thương mà Lệ Á đã gây ra cho Khải Minh, vả lại cậu ấy đang nằm viện, vì cô mà chạy ngược chạy xui tất tả

Cô quay lại nhìn thì thấy hắn đã ngủ từ bao giờ, gương mặt thanh tú tái nhợt, đôi mi dài nhìn rất quyến rũ, nhưng hình như có một chút gì đó không ổn ở đây

Trán cậu ấy rịnh mồ hôi lạnh, đôi môi khô ráp, hơi thở rất yếu ớt

Cô lay lay người hắn rồi khẽ gọi

"Khải Minh! Khải Minh à! Không sao chứ?"

Khải Minh vẫn nằm im bất động, người tỏa ra hơi nóng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cô đưa tay sờ lên trán hắn thì bỗng giật mình

"Bác tài xế làm ơn chạy nhanh đến bệnh viện giúp cháu! Bạn cháu sốt cao lắm! Nhanh đi ạ!"

"Vâng!"

Đến bệnh viện cô chạy theo cái băng ca đặt Khải Minh trên đó, hớt hải nước mắt như sắp tuôn trào, cô nắm lấy tay hắn lay lay

"Khải Minh à không sao đâu, tôi sẽ ở đây với anh!"

Hắn mở mắt ti hí nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy

"Đồ ngốc này! Khóc cái gì? Tôi đã chết đâu!"

Thế là đôi mắt hắn bỗng sụp xuống, bóng tối bỗng bảo trùm, đôi tay buông lơi giữa không trung

Cô đứng ở người phòng cấp cứu nói vọng vào

"Em đợi anh!"

______________________________

2 tiếng, 3 tiếng, 8 tiếng trôi qua, cô ngồi trước cửa suy tư, lo lắng, cô bảo Khải Mi về trước vì bầu bí nặng nề cần phải nghỉ ngơi

Giơ đồng hồ lên xem mới biết bây giờ là 22 giờ rồi, bụng cô bỗng kêu lên ọt ọt vì đói, cô nhìn vào phòng cấp cứu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô vừa sốt ruột vừa sợ

Nhỡ hắn mà bị gì chắc cô hối hận chết mất thôi

"Này! Ngốc!"

Cô ngẩng đầu lên rồi bật dậy ôm chằm lấy hắn, Khải Minh đứng trước mặt cô rồi khom người gọi cô

"Khải Minh Anh không sao rồi sao? Thật sự không sao rồi sao?"

"Tôi đã làm sao đâu?"

"Không làm sao tại sao lại ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy?"

"Tôi ngủ!"

Hắn nhún vai trả lời bình thản, còn cô chỉ có thể há hốc mồm

"Cái gì? Ngủ?"

"Ôi thần linh ơi! Vậy mà tôi ngồi ở ngoài lo lắng cho anh suýt chút nữa thì phát điên rồi! Thật không thể tin được mà! Cái tên khốn, muốn ngủ thì tự nhiên đi, tôi đi về, tốn thời gian quý báu của tôi thật đấy!"

"Này! Này Như Hoa, anh chỉ là muốn xem em lo lắng hay không thôi mà, đừng có mà giận chứ! Này!"

Hắn vừa chạy nhanh theo vừa gọi, nắm lấy tay thì bị cô phũ phàng giật ra

"Tôi nói cho anh biết, cái tính trêu người đó tốt nhất đừng dùng với tôi! Nếu không.


Chương 57

57 Vũ Hạo đạp tay đạp chân về phía Khải Minh, nhưng ông nội Khải Minh đã rên ư ử

"Trời ơi thiếu gia ơi! Thiếu gia ơi thiếu gia, coi như là thương cái thân già này đi mà!"

"Cái lão già này!"

Hắn dừng lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Khải Minh

"Xem như lão gia gia tha cho mày lần này!"

Ông nội mừng rỡ, cảm ơn rối rít

"Ôi trời ơi đa tạ thiếu gia rộng lượng!"

Hắn giơ cánh tay lên coi, trên cổ tay hắn là một sợi chỉ đỏ do mẹ hắn cột vào, cứ lúc lại gần Như Hoa là sợi dây lại sáng lên, nóng rát khiến hắn đau đớn, và nãy giờ hắn đang phải chịu cái cảm giác đau đớn đó

Hắn nhăn mặt rồi đấm vào không trung một cái, chửi thề một cái

"Con mẹ nó!"

Hắn bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, dẫu rằng nãy giờ đã uống một bình giấm to đùng

Ông nội vội vàng chạy theo

"Thiếu gia ơi đợi tôi với!"

"Mặc kệ ông! Đồ chân ngắn mập địt!"

"Cả ông và thằng cháu ông đều đáng ghét như nhau!"

"Ưm.


Chương 58

58 "Thích nằm với anh à? Được thôi! Anh chiều!"

Vừa nói xong hắn liền giơ cánh tay lên nhìn chằm chằm vào cổ tay, luồn ngón tay thon dài vào sợi chỉ đỏ, thì bỗng ông nội Khải Minh hét lên

"Thiếu gia! Thiếu gia định làm gì vậy? Không phải thiếu gia định tháo sợi chỉ đấy chứ?"

Mặt ông ấy tỏ vẻ sợ hãi đôi mắt thăm dò Vũ Hạo

"Thiếu gia! Sợi dây nối liền với mạch máu của thiếu gia đó, nếu thiếu gia bứt ra cũng đồng nghĩa với việc bứt đứt cả mạch máu của thiếu gia đó!"

"Thiếu gia nên suy nghĩ kĩ!"

Vừa nói xong hắn liền cúi đầu ôm chặt lấy cánh tay mặt lạnh tanh nhăn nhó, tay kia cầm sợi chỉ đỏ đã ướt đẫm máu, hắn quăng xuống đất rồi bước thẳng vào phòng

Còn nói với ông ấy rằng

"Không được đi theo!"

Chắc hẳn là rất đau, tay hắn chảy máu, mặt mũi thì khó coi vô cùng, ông ta nhặt sợi chỉ lên rồi đem về cho mẹ hắn Quỷ Hậu, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình nữa cho mà xem

"Ôi trời ơi thiếu gia! Chậc!"

Hắn đi xuyên qua cái cửa, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ đêm, cô nằm co ro dưới đất, bỗng thấy Khải Minh thức giấc, từ từ nhẹ nhàng tiến lại gần Như Hoa, bế cô lên rồi đặt lên giường, còn hắn thì nằm xuống chỗ cô nằm lúc nãy đắp chăn ngủ, không quên đã đắp chăn luôn cho cô

Vũ Hạo nhếch mép cúi đầu mặt lạnh tanh

"Tử tế quá nhỉ?"

Vũ Hạo xách cổ Khải Minh quăng thẳng ra cửa, nhưng thân thể Khải Minh bất động không chút nhút nhích

Vũ Hạo ngồi bên giường đưa tay vào chăn lần tìm sờ đùi cô

Lòn lách vào váy cô sờ sờ bóp bóp cặp đùi trắng nõn của cô, bỗng cô ưm một cái rồi thức giấc

Hắn xoay người cô lại rồi nằm lên giường, một chân gác qua cô, đặt cô nằm lên cánh tay hắn, tay kia đương nhiên không ở không, bóp nhẹ eo cô, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh ngủ, cầm lấy cằm cô hôn nhẹ lên môi cô, mắt cô mới lim dim mở ra

Cô giật mình trong phòng tối không nhìn rõ là ai, cô ngỡ là Khải Minh nên giơ tay tát hắn một cái rõ kêu

"Chát"

"A.


Chương 59

59 "Ngực Khải Minh tuổi gì?"

Hắn đang hôn cô thì bỗng dừng lại

"Bà xã?"

"Dạ!"

Cô tự nhiên lại thấy run run, không biết sao hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm đến như vậy

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô rồi từ từ nói

"Đang nghĩ đến ai đấy?"

"À.


Chương 60

60 Bà bước lại gần phía cô, đôi tay thon dài giơ ra vuốt nhẹ gương mặt thanh tú của cô, miệng nhếch nhẹ

"Cũng có tí nhan sắc đấy chứ! Hèn chi lại làm cho Tiểu Hạo nhà mình đắm đuối, quên cả mẹ nó! Hừm.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Chỉ Cần Có Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 18


Trùng Sinh Chi Thương Lam

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 50


Hoan Lạc Tụng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Cưới Chồng Điên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 71


Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 200


Cuộc Sống Bình Dị

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 22



Hiểu Hàm Trùng Sinh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20