Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cô Dâu Thứ Bảy

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Ma
Số chương: 100
Chương mới nhất: Chương 100
Cập nhật cuối: 7 năm trước
Thể loại: ngôn tình maMột câu chuyện tình yêu giữa người và ma. Khi cô thay chị mình gả cho hắn, chỉ vì hắn đã là người chết. Ngày 15/7 âm lịch. . .

Danh sách chương Cô Dâu Thứ Bảy


Chương 61

61 Cô ta, cô ta nhìn cô, tóc tai rũ rượi, trên đầu mái tóc do bị Tiểu Đào cắt mà trở thành không ngay ngắn, chỗ dài chỗ ngắn, lỡm chỡm rất khó coi, thật sự gương mặt kia đã bị rạch nát trông vô cùng khó coi, nát như thế thì còn gì là mặt mũi, thật ra nhìn thì chẳng nhận ra được, chỉ là trên người cô ta mặc bộ đồng phục trường, giống hệt bộ đồ của cô đi học hằng ngày, nhìn thoáng ngang cô đã nhận ra, chỉ là.


Loading...

Chương 62

62 "Đẹp trai quá cũng khổ!"

Cô giống như bị tát một cái, cô đờ mặt nhìn nó, giơ tay búng lên trán nó một cái rồi nói

"Tự luyến vừa vừa thôi!"

Nó không quan tâm, giơ bàn tay nhỏ như búp sen lên vuốt vuốt mặt cô đôi mắt đa tình nói nhỏ nhẹ

"Này cô gái xinh đẹp ơi! Em có bằng lòng làm bạn gái của tôi không? Baby?"

"Ể???"

Cô mồm chữ o mắt chữ i môi giật giật

"Nhóc à! Rất tiếc nhưng chị có chồng rồi! Em rất đẹp trai nhưng chị thành thật rất là tiếc đó! E hèm rất tiếc nha!"

Nó đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt không hài lòng

"Chồng á? Là thằng nào mà ngon vậy? Mà thôi tôi không quan tâm đâu! Chỉ cần em đồng ý thôi! Người đẹp à!"

"Hmm vậy em có hàng dài như chồng chị không mà đòi hỏi?"

Nó nắm chiếc cằm cô kéo mạnh về phía nó nói với giọng quyến rũ

"Không! Nhưng ngoài cái đó ra em muốn gì anh cũng cho! Nhé! Nhà anh giàu lắm!"

Cô xoa xoa cằm rồi giả vờ suy nghĩ

"Hmm? Hàng dài là quan trọng nhất, thứ khác có hay không không quan trọng!"

Nó nghiến mấy cây răng sữa mới nhú rồi lồng lộn nhìn cô

"Nói đi! Em muốn dài bao nhiêu?"

Cô giơ tay ra rồi đo đo ước lượng

"Khoảng 1 gang tay.


Chương 63

63 Như Hoa chỉ tay xuống chân Tiểu Đào lấp bấp

"Chân. . . Chân của cô"

Tiểu Đào không có hai bàn chân, người cô ta lơ lửng trên không trung

Tiểu Đào biết Như Hoa nói đến cái gì, cô cúi đầu không buồn nhìn gương mặt buồn bã nói với Như Hoa vẫn còn đang há hốc mồm vì thấy cảnh tượng này

"Cô bất ngờ sao? Nếu tôi nói chính người đàn ông tôi yêu thương nhất đã gây ra thì cô nghĩ gì?"

"Hắn ta.


Chương 64

64 Hôm ấy cảnh sát đến nhà Tiểu Đào, ba mẹ cô ấy đã ra với ánh mắt bỡ ngỡ, cảnh sát cho họ biết Tiểu Đào đã chết, và xét nghiệm ADN chứng minh bộ xương kia là của cô, bảo gia đình đừng đi phát tờ rơi tìm con nữa, và.


Chương 65

65 Cô ta. . . cô ta giống như không đi được, chỉ thấy cô ta ngồi thôi, mà tướng ngồi thộp xuống trông thật sự rất ghê, hai tay còn phe phẩy, đầu lắc lắc ngẩn ngẩn, mắt cứ lờ đờ mà miệng cười suốt, trông thật sự hãi hùng, Như Hoa từ từ lùi về phía sau, mồ hôi rịnh ra, trên tay ôm chặt lấy cái ba lô không chịu buông tay, nó từ từ lếch đến phía cô, va chạm vào mặt đường kêu lạo xạo, Như Hoa biết bây giờ cô đã bị con ma này tóm, tuy nó què nhưng bản chất thật sự rất nhanh, cô có chạy tuyệt đối sẽ không thoát được, nhưng bây giờ thì hết cách rồi, không chạy cũng chết, chạy cũng chết, thôi thì liều với nó một lần xem sao

Cô quay đầu chạy, dù rằng đã rất mệt, rất đuối, biết là phía sau có một thứ kinh tởm đuổi theo, cô một hồn ma què quặt đuổi theo một cô gái

Cô chạy đến một gốc cây, cô chống tay lên thân cây thở gấp gáp, mệt mỏi như sắp đứt hơi đến nơi, cô cảm thấy có gì đó lạ lạ, không khí im lặng hẵn đi, cô ngoái lại phía sau nhìn nhìn xem nó đã đuổi đến nơi chưa, đưa tay quẹt mồ hôi, cô tự trấn an bản thân

"Tốt rồi! Thoát rồi!"

Cô quay lại, thì ôi trời đất ơi

Nó đu trên thân cây nhỏm người qua đưa khuôn mặt máu me nhếch nhác la lên

"Aha ha ha"

Rồi nó giơ tay ra túm lấy tóc cô rồi cắn vào đầu cô, răng dài và nhọn, cắm sâu vào da đầu cô làm cô đau điến, cô cố vùng vẫy, cô quăng nó xuống, nhưng ngược lại nó leo lên vai cô ngồi, hai chân nó lòng thòng xuống trước mặt cô

Lúc này cô mới thật sự nhìn rõ, hai chân cô ta nát ngấu, y như rằng thịt xay ra, máu me be bét, trông buồn nôn vô cùng, có lẽ cô ta bị tai nạn giao thông chết chăng, cô nắm bắt được tâm lý nên hét lên

"Đừng hại tôi! Tôi sẽ đưa cô về nhà"

Bỗng dưng cô ta dừng lại, phía trước Như Hoa bỗng dưng một ánh đèn xe hơi rọi vào mặt cô, người đó bóp kèn inh ỏi vì cô đang đứng giữa đường, cô che mắt vì chói

Tiểu Đào từ đâu lù lù xuất hiện, cô ấy vỗ vai Như Hoa rồi nói giọng lạnh lùng

"Cô lên xe hắn đi! Hắn chính là kẻ sát nhân đã giết hại tôi! Từ Hải, cô hãy tìm cách về nhà hắn, chắc chắn cô sẽ tìm được bằng chứng để đưa hắn vào tù, đi đi!"

"Còn cô gái này?"

Như Hoa chỉ tay vào cô gái ngồi dưới đất rồi hỏi

Tiểu Đào liếc mắt một cái rồi nói

"Để tôi xử lý, tôi sẽ đưa cô đi về nhà! Cô cứ lên xe hắn, chắc chắn hắn sẽ thích cô, hắn thường thích con gái tóc dài, hắn háo sắc lắm! Dù sao tôi cũng không thể đi cùng cô được! Trên người hắn có đeo một lá bùa, tôi không cách nào lại cho được! Cô cẩn thận hắn sàm sỡ cô đấy!"

"Được!"

Như Hoa quay lại nhìn người con trai đang tiến lại gần cô, hắn cao ráo, ăn mặc hợp thời trang, gương mặt không tệ, có thể gọi là đẹp trai, nhưng đẹp hơn nữa tâm hồn lại là ác quỷ thì ích lợi gì? Thua xa Vũ Hạo, nói thẳng ra là không bằng một sợi tóc của chồng mình

Như Hoa giả vờ ngã xuống, khó khăn để đứng dậy, hắn ta nhìn cô, bỗng mỉm cười gian xảo, miệng lẫm bẫm

"Ôi chao, nhan sắc cũng không tệ, hình như là cừu non thì phải? Đêm nay sẽ vui đây!"

Hắn giả vờ hỏi thăm cô rồi nhẹ nhàng quan tâm

"Em không sao chứ?"

"Ôi cái chân em! Đau chết đi được!"

"Em.


Chương 66

66 Cô thầm nghĩ không lẽ nào nhà này nuôi ngãi hay sao?

Hắn thấy cô nhìn vào nhà với ánh mắt ngẩn ngơ khó hiểu, hắn thầm cười nghĩ rằng cô gái này chắc chắn nhìn nhà hắn mà mê mệt rồi, nhà cao cửa rộng sao mà không mê cho được

Hắn lay lay người cô hỏi

"Sao vậy?"

Cô giật mình trả lời

"À à không sao! Nhà nhà anh to quá!"

Hắn cúi đầu mỉm cười, đúng như hắn nghĩ, cô gái này vì sự giàu có của hắn mà mê mệt đây mà

Hắn xuống xe, mở cửa gọi cô

"Xuống đi Em!"

"Dạ!"

Cô bước xuống xe nhìn một vòng, ngôi nhà này thật sự lạnh, lạnh lẽo như một cái nghĩa địa thật sự, cô rùng mình rồi xoa xoa hai bàn tay

Khi đến cửa cô đã thấy một người phụ nữ trung niên bước ra, bà ta nhìn cô ánh mắt đăm đăm lạnh lùng hỏi hắn

"Ai?"

"Mẹ! Đây là bạn con!"

"Đuổi đi!"

Hắn bất ngờ hỏi

"Tại sao?"

"Đuổi đi mau!"

Cô giả vờ ngây thơ sợ hãi rồi run rẩy hỏi hắn

"Chẳng phải anh nói nhà này anh muốn làm gì thì làm sao? Anh.


Chương 67

67 "Về nhà!"

Hắn nói giọng lạnh lùng! Cô giật thót

"Về. . . Về nhà! Ừ thì về nhà! Nhưng mà!"

Cô ngoái lại nhìn vào phòng tắm, nhìn xem xem hắn đã ra chưa, lại ngóng ra cửa xem Tiểu Đào đã đến chưa, cô cứ nhón chân tới lui

Hắn nhăn mặt rồi một tay chống vào tường, đè sát cô vào tường rồi nói

"Nhìn gì? Tìm gì?"

"À không! Không có!"

Hắn bóp cằm cô xoay qua người hắn rồi khẽ rít lên

"Nói dối!"

"Không.


Chương 68

68 Ngày. . . tháng. . . năm. . .

Tin mới nhất về ngày hôm nay, Tập đoàn Từ thị đã vướng vào vòng lao lí, con trai trưởng Từ Hải là nhân vật tình nghi trong vụ án một nữ sinh mất tích 10 năm trước, trong ngôi nhà ông bà Từ sinh sống, cảnh sát thu thập được rất nhiều bộ phận cơ thể của con người, tất cả đều được ngâm trong rượu, lệnh khám xét khẩn cấp lực lượng cảnh sát đã chuyển hết tất cả về phòng thí nghiệm, trong đó có một đôi bàn chân, khi xét nghiệm phát hiện chính là mẫu ADN của một cô gái tên Tiểu Đào, đã báo mất tích từ 10 năm trước, thật sự rung động giới báo chí

Từ Hải đã được đưa về sở cảnh sát để điều tra chi tiết vụ án

"Tôi! Tôi không biết gì hết! Không phải tôi! Tiểu Đào à! Tha cho tôi! Tôi dập đầu tạ lỗi với cô! Tôi tạ lỗi với cô!"

Cảnh sát ai nấy đều lắc đầu ngán ngẫm

Từ khi hắn bị bắt để điều tra vụ án, đêm nào cũng nghe hắn gào thét trong phòng tạm giam, rồi nói lảm nhảm một mình, đôi khi còn xoay vào tường dập đầu đến chảy máu mới thôi

Nhiều lần cảnh sát vào cuộc, ngăn cản nhưng khi sơ hở hắn lại gào khóc lên

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi tôi đáng chết tôi không nên đài đọa cô, là tôi hại chết cô, tôi sẽ chuộc lỗi!"

Hắn cứ hết ngày lại đêm la hét, người không ra người, ma không ra ma

Đôi chân của Tiểu Đào được trả về với gia đình cô, ghép cùng với xác cô rồi chôn, lễ chôn cất diễn ra lặng lẽ

Hôm ấy Như Hoa cũng đến, ước mong của Tiểu Đào là được tự do tự tại, là chim cũng được, là cá cũng được, miễn sao không phải bị tù tội, không bị nhốt

Như Hoa đã đến và nói với ba mẹ Tiểu Đào

"Cô ấy muốn ra biển!"

Ba mẹ Tiểu Đào đã gầy guộc xanh xao, đôi mắt đã trũng sâu nếp nhăn dày đặc

"Được!"

Mọi người xếp cho Tiểu Đào một chiếc thuyền, đưa linh hồn cô ra biển, Như Hoa lặng lẽ xếp thêm một chiếc thuyền

Khi họ thả thuyền xuống nước, cô thấy Tiểu Đào đã quỳ mộp trên bờ lạy ba mẹ cô ba lạy rồi mỉm cười bước chân xuống thuyền

Như Hoa mỉm cười với cô rồi cũng thả thuyền cô xếp xuống biển

"Không phải một, mà là hai!"

Như Hoa lẫm bẫm mỉm cười

"Hai mẹ con đi bình an vui vẻ nhé! Kiếp sau hãy sống một cuộc sống tốt hơn! Nghiệp và duyên kiếp này đã trả hết rồi!"

Sóng đánh thuyền dạt ra khơi, nhấn chìm trong nước biển

Trên trời một áng mây trắng xóa lững lờ trôi, thế là mọi chuyện kết thúc rồi

__________

"Như Hoa, Như Hoa.


Chương 69

69 Tối Như Ngọc xách một cái ba lô lén lén lúc lúc

"Chị Ngọc!"

Như Hoa đứng phía sau gọi to làm Như Ngọc giật thót mình, vô vỗ vỗ ngực

"Ôi trời! Mày lên cơn à? Cần gọi to vậy không?"

"Chị đi đâu vậy?"

Như Ngọc ưỡng ngực miệng cong cong rồi ánh mắt lườm Như Hoa

"Đi đâu cũng phải báo cáo cho mày biết sao?"

"Chị định đi lên trường cầu cơ với tụi con Ly luôn à? Chị biết ở trường có.


Chương 70

70 Khi hồn bắt đầu nhập, cơ chỉ hơi rung rung và khoảng vài phút sau từ từ di chuyển. Lúc bấy giờ chủ cơ mới cắm nhang vào chim gạo ở trước bàn cơ. Tuyệt đối không nên la hét hay reo mừng, vì lúc này là lúc hồn mau thăng nhất.


Chương 71

71 "Á. . . . . "

Cả bọn thét lên khi thấy cái đầu con Nghi từ bên ngoài lăn lóc vào phòng, nhưng tuyệt nhiên không đứa nào dám bỏ tay ra bàn cơ khi không được những linh hồn cho phép, nếu không sẽ chết, không chết cũng bị ám, hoặc bị đi theo quấy phá cuộc sống

Mồ hôi đứa nào đứa nấy đổ ra như tắm, Như Ngọc nước mắt giàn giụa, tay run run trên bàn cơ, môi lấp bấp nhưng không dám nói gì, ước gì lúc tối cô nghe lời của Như Hoa, thì bây giờ đang ở nhà nệm ấm chăn êm, chứ đâu đến nông nỗi này, phải ngồi ở đây đối diện với những thứ kinh tởm đến như thế này

Bọn họ đã triệu hồi lên một con quỷ sao? Chắc chắn là một con quỷ rồi, nó đã chặt đầu con Nghi, bây giờ cổ nó bắn ra vô số là máu, Như Ngọc nhìn vào đầu con Nghi, mắt nó trợn lên nhìn trừng trừng, miệng thì méo qua một bên, trông kinh hãi vô cùng

Như Ngọc mím chặt môi để không phát ra tiếng khóc, rồi lại nhìn con Ly, nó trước giờ nổi tiếng gan lì quậy phá nhất nhóm mà bây giờ cũng nước mắt ngắn dài, không hiểu sao tụi nó lại ngu đến như vậy

Rồi ngoài cửa phòng vệ sinh van lên một tiếng động kêu lộp cộp lộp cộp

Nghe giống tựa hồ tiếng bước chân, khá chậm rãi nhưng trong cái bầu không khí khá im lặng này thì âm thanh thật sự rất lớn, cả bọn ai cũng nín thở để nghe thử

Một lúc sau thì thấy một bóng người bước vào, máu me ướt cả người

Cả đám bây giờ chịu hết nổi nên hét lên

"Á.


Chương 72

72 Như Ngọc gật gật đầu, đi theo Như Hoa nhưng vẫn cố ngước mắt về ngôi nhà kia để tìm chàng trai ấy, trái tim Như Ngọc đã rung động vì lần đầu tiên chạm mặt ấy, cô cứ mỉm cười suốt

Vũ Hạo nằm xuống giường mệt mỏi, nhìn vào cái đồng hồ treo treo trên tường rồi gọi nhỏ

"Tiểu Hoan! Mày đâu rồi!"

Không ai trả lời, hắn nhắm mắt lại

"3.


Chương 73

73 "Như Hoa thẫn thờ bước vào trong, môi cô run run, ánh mắt như vô hồn

Một cánh giữ cô lại, Vũ Hạo nhìn cô lắc lắc đầu ý nói là Đừng vào

Cô nước mắt giàn giụa, ôm lấy hắn rồi khóc nấc lên thành tiếng, cô thật sự không muốn bạn cùng trường của mình lại chết như thế này, chỉ muốn họ mãi mãi hạnh phúc, ít ra cũng có thể sống một cuộc sống bình thường, dù rằng thường ngày họ có ngỗ ngáo hay quậy phá như thế nào đi chăng nữa

Hắn vỗ vỗ vai cô an ủi

"Về thôi!"

____________

Sáng sớm cô thức dậy trên cái giường quen thuộc, hình ảnh tối qua đã khiến cô ám ảnh thức gần như trắng đêm, gần sáng mới có thể chợp mắt

Giờ cô uể oải mệt mỏi không muốn bước chân xuống giường, không muốn đến trường, sau lưng cô một bàn tay đưa ra, ôm lấy cái eo cô nói

"Chào buổi sáng! Thức dậy đi học đi!"

Cô xoay người lại chúi đầu vào ngực hắn rồi nói

"Em không muốn đến trường đâu!"

"Sao vậy? Em phải đến trường để làm nhân chứng cho chị gái nữa chứ! Sao lại không đi?"

Cô choàng dậy sựt nhớ ra có vài người biết chị gái cô và bọn con Ly đi cầu cơ, nếu tụi nó nói ra thì chị gái cô dính vào vụ này mất, cô phải tìm cách bao che cho chị gái

Với lại bọn họ chết rồi ai sẽ nói rằng họ bị một con quỷ nào đó sát hại đây? Thật nực cười, cảnh sát sẽ chửi cô điên mất

Như Hoa vội bắt xe buýt đến trường, vừa đi vừa sợ, sợ rằng mọi chuyện sẽ không ổn

Đến vừa đến nơi, như cô nghĩ, cảnh sát đã đến bao vây trường cô, cảnh sát gọi chị cô vào phòng ghi ghi chép chép cái gì đó, cô xông vào nhưng lại bị họ giữ lại, cấm những ai không phận sự

Đến khi được phép mời nhân chứng, Như Hoa mới được vào thật ra chỉ là những học sinh khác nói rằng Như Ngọc đã cùng đi với nạn nhân nên họ mới mời vào hỏi chứ thật ra họ chẳng tìm được chút manh mối nào, thậm chí là một vết vân tay đáng khả nghi cũng không có, Như Hoa bảo rằng tối qua đã ở cùng với Như Ngọc nên cảnh sát không có lí do gì bắt giữ người

Về đến nhà Như Hoa ném chiếc cặp xuống đất rồi gắt lên

"Tại sao lúc trước em không cho chị đi chị vẫn đi?"

"Nè! Chị mày an toàn trở về mày còn không muốn sao? Hay mày muốn tao chết luôn ở đó? Với lại người cứu tao đâu phải là mày!"

Nói đến đây Như Ngọc lại nhớ đến người con trai đêm qua, trái tim cô lại rung lên, miệng mỉm cười cắn cắn môi, hai tay đan bấu víu vào nhau, Như Hoa thấy chị gái biểu hiện lạ nên hỏi

"Gì vậy? Chị không sao chứ?"

"Không sao! Liên quan gì đến mày?"

"Tao nhờ mày tìm anh ấy mày đã tìm chưa? Có phải người nhà họ Vương không?"

"À.


Chương 74

74 Như Hoa trở về nhà một cách mệt mỏi, cả ngày ở trường cô chứng kiến bao nhiêu là thứ kinh tởm, cô thấy chóng mặt

Trường cô lại cho học sinh nghỉ 1 tháng, bây giờ ở nhà thật sự là chán vô cùng

Bỗng điện thoại cô reo


Chương 75

75 Và đúng 5 giờ chiều cô thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cổng nhà cô, một ngưòi đàn ông trạc 30 bước ra, mặc một bộ đồ vest đen lịch lãm, bước xuống rồi sang cửa kia mở cửa ra, bước xuống là một cô bé, như lời mẹ chồng cô nói thì cô bé đã 7 tuổi, nhưng do là trẻ con bây giờ lớn nhanh nữa, nó trông còn sành điệu hơn cả một thiếu nữ 20 tuổi như cô, cái thần thái quả là không phải dạng vừa đâu

Nó mặc một bộ váy công chúa nhìn là biết đầm thiết kế rồi, chân đi giày bệt, cầm theo cái túi xách, tóc nhuộm vàng óng, môi son đỏ đỏ chím chím, ánh mắt nó liếc qua cô một cái sắc lẹm rồi quay qua ba nó nói giọng ngây thơ

"Ba đi công tác vui nhé! Nhớ mua quà cho con nha ba! Yêu ba!"

Ba nó đẹp trai thật sự, có một vài nét của Vương Nguyên, đúng là dòng họ nhà họ Vương có khác, toàn trai đẹp

Người đàn ông gật đầu chào cô rồi leo lên xe đạp ga bỏ đi

"Êh ê.


Chương 76

76 "Rốt cuộc em gái nó là ai đây?"

Cô vẫn chăm chăm nhìn xuống đống cơm mà nó đã hất đi, được một hồi thì giơ tay bới cho nó một chén nữa, cô đưa nó rồi hỏi thăm dò

"Bây giờ em ăn được chưa?"

Nó không thèm trả lời chỉ lườm theo một cái, nó cúi đầu ăn miệng gầm gừ khó chịu

"Đồ ăn không ngon!"

Cô gấp một ít đồ ăn bỏ vào miệng, đồ ăn đâu có vấn đề gì, hay là đứa trẻ lại lên cơn mà làm khó cô đây?

Cô nhai xong thức ăn rồi nói

"Chị thấy nó không có vấn đề gì cả!"

Nó quăng luôn cả chén cơm rồi nói

"Thứ này mà cũng nuốt được à?"

Rồi nó xách điện thoại vào phòng, cô cảm thấy đứa trẻ này ăn nói thật sự, rất ngỗ ngược, cô tức đến nỗi bậm môi mà không nói nên lời, chỉ lẵng lặng mà dọn dẹp đống cơm nó đã vứt đi

Nhưng khi giơ tay ra định dọn thì cô cảm thấy một mùi ôi thiu bốc lên nồng nặc, cô giơ tay bịt mũi, cô nhìn lên lầu rồi lại nhìn xuống đống cơm

Cơm mới nấu mà đã thiu, làm sao có thể mau hư như vậy, chỉ có ma ăn thì mới mau thiu như vậy thôi, chẳng lẽ lời con bé nói là thật, nó có một đứa em là ma sao?

Cô ở dưới nhà cho đến tối, chủ yếu là cắt tỉa cây cảnh cho mẹ chồng cô, với lại đi siêu thị mua ít đồ, hôm nay ngày âm nên người ta đi siêu thị cũng đông hơn hẵn, chủ yếu là mua ít đồ về cúng với lại rải trước cửa, cho mấy vong hồn vất vưỡng lang thang nhặt ăn

Cô mua rất nhiều rau củ quả, thịt và trứng, con bé nó kén ăn quá, không khéo nó sụt cân thì không biết ăn nói như thế nào với ba nó và mẹ chồng cô, đặt hết đồ ăn vào tủ lạnh cô mới từ từ đi lên lầu

Cô đi chậm chậm không phát ra tiếng động chủ yếu là sợ nó đang ngủ lỡ đánh thức nó thì khổ

Lên đến nơi cô cảm thấy im lặng vô cùng, từ từ vặn nắm đấm cửa đi vào, nó tắt hết tất cả đèn, căn phòng tối thui, không thấy được gì, lờ mờ cô thấy một cái bóng trắng ngồi ngay cửa sổ, hình như là Lam Như, nó ngồi thủ thỉ cái gì ấy, rất khẽ mà cô không tài nào nghe được, cô mới từ từ tiến lại gần một chút, cô nấp dưới chân giường xem nó nói gì

"Tiểu Yến à! Em nói sao? Em đói bụng á? Nhưng chiều chị đã cho em ăn rồi mà!"

"Cái gì? Em muốn chị ra cửa sổ chơi với em á?"

"Thôi ba chị không cho phép đâu! Ba bảo không được leo trèo những nơi cao, sẽ nguy hiểm!"

"Cái gì cơ? Em muốn dẫn chị đi đâu?"

Lúc ấy cô thấy nó đứng lên, tay giơ ra như bị ai dẫn đi về phía cửa sổ, cô giật mình thét lên rồi chạy đến ôm nó lại, giơ tay bật đèn, nó chói mắt nên lấy tay che lại, nó vùng ra khỏi tay cô rồi nói

"Buông tay ra coi!"

"Em định làm gì vậy?"

"Có làm gì đâu!"

"Em lại gần cửa sổ làm gì?"

"Chị không thấy à? Em gái tôi đang ở ngoài kia! Nó bay lượn ngoài cửa sổ kìa! Nó rủ tôi ra chơi cùng nó!"

"Cái gì cơ?"

Cô nhìn ra cửa sổ thì có thấy gì đâu ngoại một bầu trời đen thăm thẳm

Cô chạy ra kéo rèm lại rồi đóng chặt cửa sổ lại, cô lạnh toát cả đôi bàn tay, cô không thấy nó, không thể nói chuyện với nó, làm sao bây giờ?

Cô cố trấn tỉnh rồi nói giọng bình thường

"Chị xuống bếp nấu bữa tối nhé! Em muốn ăn gì?"

"Không cần! Đồ ăn chị nấu không ngon! Nó còn tệ hơn đồ ăn mà em gái dẫn tôi đi ăn! Tôi không ăn!"

"Không ăn ba em sẽ mắng đấy!"

Nó ngồi dưới bếp, tay cầm bút màu sáp vẽ vẽ tô tô gì ấy mà chú tâm không thèm trả lời cô

Cô đến gần hỏi nó

"Em vẽ gì vậy?"

"Em gái tôi!"

Cô nghe thế liền dựng tóc gáy bước lại nhìn xuống cho rõ hơn

Bức ảnh nó đang vẽ là một đứa trẻ chỉ có một nửa khuôn mặt, người mặc một bộ váy rách nát nhuộm đầy máu, đầu tóc rối bù, người gầy yếu xanh xao, bé gái trong ảnh cười một cách ma mị, trên tay còn cầm một sợi dây thừng, bức ảnh đỏ lè khiến trái tim cô giật thót

Cô run run giọng

"Đây là em gái của em sao?"

"Ừ! Nó có xinh đẹp không?"

"Thật sự sao?"

"Tôi vẽ đúng những gì tôi thấy đấy! Nó rất dễ thương!"

Cô thụt lùi rồi rót một cốc nước uống trấn tỉnh

Cô thở phào một hơi rồi nói với nó

"Chị nấu bữa tối đấy!"

"Tùy!"

Cô xoay người nấu bữa tối, loay hoay đến hơn 8 giờ tối thì cô quẹt mồ hôi quay lại tìm nó

"Chị nấu xong.


Chương 77

77 Cô chạy mãi chạy mãi, đến lúc mệt thì dừng lại thở, đến một con hẻm nhỏ, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích của trẻ con, cô im lặng thở nhẹ hơn một chút rồi lắng nghe thêm lần nữa, khi đã xác định tiếng cười phát ra từ đâu thì cô mới nhẹ nhàng bước theo

Đi thêm một khúc vào sâu trong hẻm rồi thì mới thấy một bóng người nhỏ nhắn, bóng lưng vừa nhìn thì đã biết là Lam Như rồi.


Chương 78

78 "Chú mau nói gì đi! Chú à! Lam Như thật sự đã sắp phải chết rồi! Chú phải kể thật với cháu!"

Ba Lam Như tháo kính ra ngã người về phía sau rồi thở dài ra một hơi, rất lâu mới đáp lời Như Hoa

"Có lẽ.


Chương 79

79 Anh bật dậy tỏ vẻ gay gắt, không khuất phục mẹ mình, nhưng bà không quan tâm chỉ một bước đi thẳng không thèm nhìn lại dù một lần

Anh đứng đấy rồi cười một cái nhạt nhẽo

Mẹ anh bệnh tim, nếu cố ý cãi lời bà sợ rằng bà sẽ phát bệnh, anh không nỡ

Anh không dám nói gì với Lam Lam, chỉ vờ như không có chuyện gì

Vẫn quan tâm đến cô, nhưng cô dần dần đã thay đổi, cô hay cáu gắt, cô không lắng nghe anh như trước nữa, cô cũng không quan tâm anh vui hay buồn, không quan tâm anh đã chịu rất nhiều áp lực để khuyên ngăn ba mẹ, muốn lấy cô làm vợ

"Lam Lam! Đã ăn cơm chưa em?"

"Rồi!"

"Vậy.


Chương 80

80 Cô giật mình, nhìn kĩ hơn người con trai ấy, lúc nhỏ cô thích nhất là chơi với Vương Tuấn, lúc nào cũng bảo ba mẹ chở qua nhà Vương Tuấn chơi, nhưng khi 8 tuổi cô đã qua Anh trị bệnh nên không còn gặp anh nữa, rồi lớn lên cô học bên đấy, cô đã dần dần không còn biết khi lớn lên khuôn mặt anh sẽ như thế nào, cô chỉ giữ duy nhất một tấm hình của cô và anh, nhưng là khi hai đứa 7 tuổi

Cô ngắm nhìn anh ngủ, mặt tuy hơi biến sắc nhưng thật sự đẹp trai lắm, cô thích thú cười cười mãi, cô giơ tay ra chọt vào má hắn, mỉm cười dịu dàng

"Không ngờ.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 64


Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50



Lời Nói Dối Của Em (Phần 1)

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 34




Xú Giai Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15



Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50