21 Tiếng lộc cộc của xe lăn, Vinh qua đến, trông anh khá tưói tỉnh: – Em tỉnh rồi hả Ngọc? Em ngất đi lâu quá làm mọi người sợ. Em mê đúng một ngày đó. Uyển Ngọc kêu lên: – Lâu như vậy sao? Anh cũng khỏe rồi hả anh Vinh? – Ừ, anh đỡ nhiều rồi.
22 – Sao không có! Anh không muốn em săn sóc lo lắng cho anh, thích ngồi một mình. Ngày trước anh đâu có như vậy. – Sau mấy ngày bị bắt cóc đánh đập, anh vẫn chưa lấy tinh thần.
23 Gạt Vũ Hoàng ra, Uyển Ngọc chạy nhanh về hứơng x Uyển Ngọc bật cười – Em xấu như ma mà dự thi gì. – Không, em xin lắm chứ. Em là một bông hoa đặt biệt.
24 Tiếng của Vinh, Uyển Ngọc giấu vội cuốn “ Bí mật trai gái” xuống gối bước nhanh lại mở cửa. Vinh mỉm cười: – Em làm gì vậy? – Em. . . đang đọc sách.
25 Mặt Uyển Ngọc nghệch ra hơn nữa: – Là sao? Vinh phì cười: – Sao có lúc em “tốc kê” không chịu nổi vậy! Là em sẽ là vợ của anh. Chịu không? – Hổng biết! – Kỳ cục hôn, sao hổng biết cho được! Cô bé, sang nặm tụi mình cưới nhau nghen.
26 Thu Cúc âu yếm ôm cánh tay Vinh: – Chiều hôm qua mẹ anh và mẹ em gặp nhau, hai bà mẹ đi siêu thị rất tâm đắc, cho nên nếu tụi mình cưới nhau, hai mẹ chúng ta càng tâm đắc nhau hơn, phải không anh? Lần này Vinh cố rút tay mình ra khỏi tay Thu Cúc, mặt anh nghiêm lại: – Thu Cúc! Trước nhất, anh xin lỗi em.
27 – Em mà có hả? - Vinh dứ nắm tay lên mũi Uyển Ngọc - Anh sẽ thế này nè. Anh vừa đi gặp Thu Cúc về. – Chị ấy sao hả anh? – Khóc. – Em có lỗi với chị ấy.
28 Mặt Uyển Ngọc nghệch ra hơn nữa: – Là sao? Vinh phì cười: – Sao có lúc em “tốc kê” không chịu nổi vậy! Là em sẽ là vợ của anh. Chịu không? – Hổng biết! – Kỳ cục hôn, sao hổng biết cho được! Cô bé, sang nặm tụi mình cưới nhau nghen.
29 Chương 4 Thu Cúc mỉm cười khi thấy Vinh đã có mặt ngồi đợi cô. Cô đi nhanh vào chưa chịu ngồi xuống ghế mà đến sau lưng Vinh hôn vào má anh. – Đợi em lâu không? – Em ngồi đi! Hơi nhăn mặt, Vinh đứng lên kéo ghế cho Thu Cúc ngồi.
30 Nghĩ đến Uyển Ngọc, trái tim anh dịu lại. Bây giờ mỗi phút xa cô, anh thấy nhớ cô vô cùng. . . Cho xe rẽ sang trái, Vinh đi đón Uyển Ngọc. Giờ này cô bé sắp tan học rồi anh muốn đậu xe trước trường đợi cô, hương thi vị đợi người yêu và nhớ lại thời đi học của mình.
31 Uyển Ngọc cắn môi im lặng. Tâm trí cô lại hiện ra hình ảnh ngày nào đó với Vũ Hoàng. Cô có nên nói với Vinh Không? Nếu nối mở lời làm sao đây? Nói ra thật không dễ dàng.
32 – Lúc đó em sợ lắm, không hiểu sao, để anh Hoàng làm “chuyện ấy” nữa, em đã tìm mua sách “bí mật nam nữ” đọc, đúng là em có lỗi với anh. Anh Vinh, em cần phải nói rõ với anh điều này.
33 – Sao em lạc hậu vậy, chúng ta chấp nhận sống thử kia mà. Nếu như không còn cảm giác thì sẽ chia tay. Anh muốn. . . - Giọng Vũ Hoàng đểu cáng - trước khi cưới vợ, anh phải đi tìm cảm giác chứ.
34 – Đuổi con nhỏ man man đi. Nó đến nhà mình, anh bị bắt cóc suýt chết, anh Hoàng mê nó phản bội em. Nó phải biến đi cho khuất mắt. Nào, cụng ly mừng với em, anh hãy trở về với chị Thu Cúc đi.
35 – Dạ. – Em vẫn đi học? – Dạ. – Bây giờ em ở đâu? – Về nhà ngoại. – Lên xe anh chở đi. Uyển Ngọc ngoan ngoãn ngồi lên xe. Gặp lại anh, cô nghe lòng mình rung động bồi hồi.
36 – Anh quân tử quá hả, đi nhặt của thừa của thiên hạ. Vinh đỏ mặt: – Em ăn nói thận trọng một chút. Rồi anh quay sang ba mẹ mình: – Con quyết định cưới Ngọc, xin ba mẹ tán thành cho con.
37 Thiếu sẽ thêm vào sau. .
38 – Nói trước mặt người lạ mà không mắc cỡ gì cả. – Thì chồng nói mê vợ mình thì có gì xấu hổ đâu nào: – Thôi đi anh. Chúng ta đi mau kẻo ba mẹ đợi. Một tiệc cưới đơn giản nhưng cũng được mời khá đông bạn bè.
39 Những nụ hôn cứ nóng dần lên, và rồi cả hai như tan chảy vào nhau Uyển Ngọc e ấp. . . Cô đúng là khờ thật, sao đến bây giờ mới biểu, Vũ Hoàng nào “có làm gì đâu”.
40 – Gì vậy anh, chị Thu Cúc tự tử? – Cô ấy cắt mạch máu tay tự tử, may là người nhà hay kịp đưa vào bệnh viện, mẹ cô ấy năn nỉ anh đến thăm. Phiền quá.