1 Chuyển ngữ: Thanh Thanh
Beta: Bella
Trời thu chói rọi, hơi nóng bức người.
Từ sâu trong rừng cây Vong Ưu cốc hiện ra một dáng người màu trắng, lẽo đẽo theo sau lưng là một thân hình nhỏ màu tím nhạt.
2 Nhiễm Tu không có nói thêm câu nào nữa, đối với học vấn của tên tiểu tử đang vênh vang tự đắc này không thèm đếm xỉa tới. Mặc dù trong nội tâm không phải là không thấy, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không thèm ngó tới.
3 Edit: EU
Beta: Bella
Đến sông Bạch Lang của Yến Quận Thành, so với những nơi từng đi qua cũng khá giống nhau, rất náo nhiệt. Túy Vân Lâu ở Thành Bắc khách đến người đi, tiểu nhị đang đứng ở trước cửa trách mắng một đứa bé ăn xin hơn mười tuổi, đứa bé kia mình mẩy dính đầy bụi đất, lại cứ cô chấp đứng trước cửa không chịu đi, trong miệng chỉ lẩm bẩm mãi một câu: “Ta muốn ăn cơm…” Lúc này, phía xa xa vang lên tiếng vó ngựa, trong chớp mắt đã đến trước cửa, tên tiểu nhị vội đẩy đưa bé đi chỗ khác, đứa bé bất ngờ bị té ngã, hắn lại không thèm đếm xỉa, bước tới nghênh đón.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lăng Như
Beta: EU
(Tớ vừa mới phát hiện là truyện này dài không thua gì Hưu thư mặc dù tác giả ghi là 12 chương, lừa tình thật mà)
Năm tôi mười hai tuổi, từng làm một chuyện vô cùng ngu ngốc: Bỏ nhà trốn đi.
5 Edit: EU
Tôi đi theo Đỗ Nhược đến chỗ ở được phân cho, nàng nhanh chóng chuyển sang thái độ lạnh lùng, không còn cái vẻ kiều mị như lúc nãy nữa.
Trên đường gặp đủ kiểu cung nhân, đều biểu hiện như người lạ, làm như không thấy.
6 Thượng tị lễ.
Tiểu Dịch cấp lễ.
Quần áo, tóc thắt hai búi, Tiểu Dịch là cô gái có sắc mặt tái nhợt, cho dù được tôn lên nổi bật bằng bộ quần áo màu hồng, thế nhưng gương mặt tái nhợt cũng không giảm đi được phần nào.
7 Edit: EU
Mai Chiêu nhìn thấy hai bàn tay dính máu của tôi đang lăn qua lăn lại trên người một nam nhân, ngay lập tức ọe mấy cái rồi ói ra.
“Sáng nay ngươi ăn toàn là bánh ngọt với thịt không à?” Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy cười đắc ý.
8 “Lão Trần, ngươi định làm gì?” Cửa khẽ mở ra, một cái bóng màu trắng chậm rãi bước tới, là Bạch Mặc.
Con dao trong tay quỷ thủ sư phó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, ông ta nhìn thấy Bạch Mặc tới, lập tức chấp tay cung kính, vẻ tiếc nuối pha lẫn sợ sệt chồng chất, đan xen lên nhau tạo thành một bóng ma tối tăm mờ mịt, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta.
9 Edit: EU
Trận khóc này, tựa hồ mang theo tất cả những lo lắng buồn bực sợ hãi chất chứa trong hai năm này của tôi đi hết, tôi lau khô nước mắt ngẩng cao đầu rời đi, Vãn Li cô cô phía sau vẫn không hỏi tôi có chuyện gì, tôi cảm giác được ánh mắt bà vẫn theo đuổi tôi, cho đến khi khuất dần.
10 Nửa năm sau, sư phó của tôi rốt cuộc cũng từ Hình Đường trở về, xem ra tinh thần ông ấy nhìn cũng không tệ lắm, về phần vết thương trên da ra sao, tôi cũng nghĩ nghĩ rồi thôi.
11 Sáu người chúng tôi nhìn thấy nữ tử mặc quần áo màu đỏ tươi phong hoa tuyệt đại trước mặt trợn mắt há hốc mồm: Nàng ta đến đây, có thể dạy bọn tôi cái gì đây? Có khi nào là mi công? Hay là mị dược?
Vãn Li cô cô trên đài đang bình tĩnh tự dưng cáu gắt vô cớ, sáu người chúng tôi tựa như con nhím dựng thẳng, cảnh giác đề phòng, nhất trí biểu đạt nguyện vọng tốt đẹp của chúng tôi chính là: chúng tôi không muốn Vãn Li cô cô dạy nhóm chúng tôi, chúng tôi tình nguyện để cái tên hay quơ roi Uất Trì Cẩn kia đến dạy.
12 Edit: EU
Không biết có phải lúc này trong cung đang tiến hành đại sự xuất chinh gì lớn hay không, thủ vệ ẩn nắp trong bóng tối chỉ hiện ra có một tên, đang định ngăn cản bước chân tôi đang chạy về hướng ngoài cung, nhưng nhìn thấy một đám người đang liều mạng đuổi theo phía sau, lại buông tha cho tôi, hoặc có lẽ là ngây người ra, tôi không bị bất cứ trở ngại nào chạy ra ngoài cung.
13 Edit: EU
Tạm dịch: Người lấy lương thực làm chính
“Cô cô, nếu như tam công tử đã không thể thoát khỏi lồng bàn tay của chúng ta, sao không thả cho hắn về nhà, để hắn bàn bạc chuyện cưới xin với cha mẹ hắn?” Tôi làm như không thấy sự gầm gừ của Đông Phương Hàn, quay đầu lại thương nghị với Vãn Li cô cô.
14 Edit: EU
Ngày hôm sau Bạch Mặc trở về, tôi cùng với năm vị sư tỷ bị triệu đi gặp ông ta.
Quen nhìn năm người có diện mạo tương tự giống như tôi, bỗng nhiên thấy năm khuôn mặt xa lạ, cái loại tình huống này, cảm giác thật sự rất quái lạ.
15 Edit: EU
Quà khuya tiếp đây!
Tay trái một cái bánh đậu xanh, tay phải cầm một chén trà nóng, ngồi ở cổng hình thất số năm, mỉm cười coi Trầm Yên Nhiên lột da rút gân.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: EU
Cửa đá màu trắng nặng nề ở trước mặt tôi chầm chậm mở ra, màu vàng ấm áp của ánh mặt trời trong chốc lát như kim châm xộc vào trong mắt tôi, tôi nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, vẫn còn rất đau, đành phải xoay người, đi ngược lại với ánh mặt trời.
17 Đại sảnh Lãm Vân Các.
Tôi ló đầu vào trong, Bạch Mặc đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Bên cạnh ông ta có năm tì nữ, gương mặt xa lạ.
“Thiên Tinh, tới đây, đang chờ ngươi này.
18 Edit: EU và Bella
Vân Tiêu Cung trước giờ có một khu cấm địa, đó chính là tẩm các của các cung chủ nhiệm kỳ. Tên cung điện được đặt theo tên các vị cung chủ, thực ra Vân Tiêu Cung ngoại trừ phòng nghị sự ở chính điện ra, còn lại đều là những tiểu lâu lung linh, tựa như những chấm nhỏ, điểm xuyết xung quanh.
19 Phiên âm: Lưu tản mác tẫn
Nam nhân được xưng là cha tôi – Bạch Mặc nói: “Hắn là Bạch Ngôn. ”
Vẻ mặt Bạch Ngôn lúc này cũng bình tĩnh lại chút ít, đang cầm máu.
20 Trên Vạn Đoạn Nhai, tôi lẳng lặng đứng thẳng, tay áo tung bay, như suy nghĩ.
Bạch Ngôn đứng bên cạnh…không đúng, ra khỏi phòng tối, ông ta chính là Bạch Mặc.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100