21 Edit: EU
Chúng tôi rời khỏi tửu lâu, đi tiếp đến Thành Nam tìm một khác điếm nhỏ.
Chưa đến một lúc, con đường lớn chật chội đã ồn ào, sáu nữ tặc đánh cướp công tử của đô đốc phủ Vân Châu!
Mai Chiêu ghé người trên lan can lầu hai nhìn ra bên ngoài, sợ đến mức đột nhiên đóng cửa lại, “Hình như chúng ta gặp rắc rối rồi…”
Tôi xem xét, gật đầu đồng ý: “Gặp rắc rối thật.
22 Tôi một cước đá văng cửa phòng Hồng Ảnh, dưới ánh đèn dầu như hạt đậu, mái tóc đen của Hồng Ảnh buông dài, ánh mắt mờ mịt:
“Thiếu chủ, nửa đêm rồi sao ngươi không ngủ đến đây làm gì?”
“Tỷ còn dám hỏi? Không phải đã nói là cùng đi hái hoa sao?” Cơn tức giận của tôi thật sự không từ nào có thể hình dung.
23 Cánh tay bị một đôi tay gầy xơ xác nắm chặt, người cũng sợ tới mức không dám nhúc nhích, ngốc đờ tại chỗ.
Nếu không có ánh mặt trời đang chiếu chói chang trên đầu, tôi còn thực hoài nghi mình gặp phải quỷ.
24 Tạ Kinh Hồng hết ngủ lại tỉnh, hết tỉnh lại ngủ, không ngờ đã qua hơn nửa tháng, một vị bệnh công tử mắt lõm tai sụp lúc trước giờ đã lộ ra vẻ tuấn tú, mặc dù sắc mặt còn hơi tái nhợt, cũng không che đi được chất vàng ngọc và khí ung dung.
25 Xa xa, Đông Phương Hàn cự tuyệt nữ tử áo hồng đang muốn đỡ lấy, tự mình đứng dậy phủi bụi trên quần áo.
Nhìn theo bóng lưng, nàng kia hình như đưa cho Đông Phương Hàn thứ gì đó, Đông Phương Hàn xoay người, tôi vừa kịp nhìn thấy hắn nhét một viên thuốc nuốt vào trong miệng.
26 Tôi đi quanh Tạ Kinh Hồng một vòng rồi lại một vòng, người này hôm nay ăn mặc giống như chó, cả người vận nguyên một bộ gấm vóc màu trắng càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, có vẻ ngọc thụ lâm phong.
27 Hắn bước tới phía trước tỉ mỉ đánh giá tôi, cứ như là chưa từng gặp qua tôi, tôi cưỡng chế khí huyết bốc lên, với bộ dạng lúc này, hôm nay định sẵn là chịu thiệt rồi…
Tôi hung tợn trừng hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn đến gần tôi quá coi chừng khó giữ cái mạng nhỏ, lại thấy hắn mở miệng cười: “Cô mà trừng mắt nữa, kẻo con ngươi rớt ra bây giờ!”.
28 Tuyên Đức năm thứ mười ba, ta xuất phát từ Đế Kinh, đi thẳng vào nam, đến Vân Châu.
Vân Châu đô đốc Trình Ngân là dượng của ta, tráng kiện uy vũ, dì xinh đẹp, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là sinh biểu đệ si ngốc.
29 Tôi giương mắt nhìn Vân Khiêm, tận lực không chế ánh mắt của mình sao cho không để lộ vẻ thèm nhỏ dài ba thước sắc đẹp của hắn mà là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, tranh thủ sự đồng tình của hắn, đừng giao ta cho tên mập mạp này, đừng a đừng…
Đôi mắt của tên mập mạp tên gọi cái gì mà Hàng Nhi kia cũng đầy vẻ mong chờ nhìn Vân Khiêm, đôi mắt nhỏ ti hí mở to ra chưa từng thấy, giống như từ hạt dưa trừng thành hạt đậu phộng.
30 Tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đã được chuyển sang phòng khác, phòng này lấy màu xanh nhạt làm chủ đạo. Đói bụng thật, không biết có phải là do chưa tỉnh ngủ không, vì sao cảm thấy đói cứ như là mấy ngày chưa ăn cơm vậy.
31 Sau ngày hôm đó, mỗi khi gặp Vân Khiêm, tôi luôn có chút hoang mang rối loạn, trong lòng tựa như có một cọng cỏ ngứa, vì vậy lúc nào tôi cũng dắt theo mập mạp đi chơi.
32 Ngoài thư phòng của dượng có ngàn can Tân Trúc(1), trong rừng trúc ánh nắng mặt trời lúc giữa trưa bị cắt thành nhiều đốm sáng nhỏ.
Ta nhìn ra cửa sổ, trong cảnh tượng thế này, càng tô thêm sự mát mẻ sau giữa trưa, ta hơi buồn ngủ, không cẩn thận đánh ngáp ra tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngủ nghe dạy bảo, không khỏi xốc lại mười hai phần tinh thần.
33 Tôi nằm trên xà nhà mai phục cả buổi trời, mãi cho đến khi cả đô đốc phủ đều tắt hết đèn, hạ trùng kêu vang, trăng rầm dần khuất, chỉ có chỗ quẹo hành lang lóe lên ánh sáng của lồng đèn, chốc chốc lại có tiểu tốt tuần tra nhẹ nhàng đi qua, còn lại đó một mảnh yên tĩnh, mới khẽ nhảy xuống khỏi xà nhà.
34 Bên trong Nghênh Xuân quán, gương mặt của tú bà dày giống như vỏ quýt phơi khô, bên trên trét một lớp phấn dày, thấy tôi và mập mạp, phấn trên mặt do cười mà rơi lả tả xuống.
35 Một tháng sau đó, lúc tôi với mập mạp đang đi dạo trên phố vô tình nhìn thấy Tạ Kinh Hồng, tên tiểu tử đó mang theo bốn tên hộ vệ mặt sắt nhàn nhã đi qua, sau lưng là ráng chiều quanh co, kéo theo năm cái bóng người thật dài.
36 Tôi làm như không thấy sự tức giận của Đông Phương Ngọc, cười hì hì nhìn vào mặt của hắn, vào mắt người khác không chừng lại là cảnh tượng khác.
Bởi vì Vân Khiêm lạnh lùng nghiêm mặt mắng nhỏ một câu: yêu nữ!
Tạ Kinh Hồng thì cười đến hết sức đen tối, chỉ có Đông Phương Ngọc, vẻ mặt vẫn trước sau không đổi, chỉ thản nhiên nói: “Xin tiểu cung chủ vui lòng buông tay ra cho, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”.
37 Tôi dựa người trên cái tháp xếp gấm Vân Nam, nuốt từng ngụm từng ngụm cháo do Phong Tiếu Thiên đút cho.
Cháo là cháo ngon, thơm ngon ngát hương, gạo óng ánh, nước đặc sệt, nhưng dưới ánh mắt đầy nụ cười nhìn chằm chằm của Phong Tiếu Thiên, tôi lại có chút nuốt không nổi.
38 Tôi ôm lấy ngực nhảy khỏi xe ngựa, mặc kệ Phong Tiếu Thiên đang duỗi tay tới, dõi mắt nhìn theo, không ngờ lại bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng sợ.
Tháng sáu tuyết rơi?
Trước mặt là một đống lớn các tinh thể màu trắng, như mỹ ngọc, như tuyết đọng thành băng, nhưng thời tiết thì lại đang cực kỳ nóng bức.
39 Edit: Thanh ThanhBuổi tối, tôi ngoan ngoãn nằm xuống cái sạp nhỏ đối diện giường lớn trong phòng ngủ, bên kia Phong Tiếu Thiên nằm trên giường gọi: “Tiểu bạch si, sang giường ngủ này!”
Lúc chiều không ngờ huynh ấy không nổi nóng với tôi nữa, thật là hiếm thấy.
40 Hộ vệ Vô Mệnh chuyên đi theo cạnh Đông Phương Ngọc vội vàng từ bên ngoài đi vào, va phải người Vô Huyền vừa mới được lệnh ra ngoài làm việc.
“Vô Mệnh, sao điệu bộ của ngươi lúc nào cũng bất cẩn thế?” Vô Huyền khiển trách.