1 Nhìn đến con đường màu xanh quanh co uốn khúc đã gần đến hai giờ cho nên ánh mặt trời nóng bức,cô không ngừng nhìn chung quanh, chỉ vì muốn tìm địa chỉ viết trên tờ giấy kia, nhưng mà cô dường như đi khắp đường núi hẻm nhỏ chung quanh nhưng vẫn không tìm thấy nơi cô muốn tìm.
2 Đợi một lát,trừ tiếng chim hót ngoài ra không có người mở cửa,cô buồn bực nhíu lại ấn đường đề cao âm lượng hô lại một lần. 「 Xin hỏi có người ở đây không?」Trả lời cô vẫn là một mảnh yên tĩnh.
3 Cô làm sao còn dám đứng đây chờ,liền xoay người nhắm thẳng cửa nhà ấm bỏ chạy. Lúc này lá xanh xinh đẹp ngược lại biến thành trở ngại, luôn ngăn trở đường đi của cô,cô liều mình đẩy đám cây chằn chịt ấy ra, thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi chỗ này, nhưng mà rõ ràng cô nhớ rõ cửa ra không xa không biết vì sao chạy mãi mà không ra khỏi nha.
4 「 Gì nha?」 La Ẩn nhướng mày lên. 「 Tôi nhìn thấy……」 Cô lại lần nữa cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện bóng hồ làm cô hoảng sợ bất quá là bóng cây lần lượt thay đổi tạo thành hình đạng đó thôi.
5 Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chạy ra khỏi Xuân Lưu Hoa, một đường chạy như điên ra bên ngoài,cô xem không thấy ánh mặt trời cùng với hoa cỏ, phân không rõ sự thật cùng ảo giác, thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi nơi quỷ dị lại dọa người này, trở lại bình thường thế giới.
6 Thật là, một chuyện nhỏ cũng làm không tốt như vậy làm sao có thể làm con dâu Lưu gia chúng tôi? Mẹ thật không hiểu Chí Tuyên vì sao coi trọng cô, bạn gái trước kia của nó tùy tiện chọn một người cũng giỏi hơn cô,cô rốt cuộc dùng quỷ kế gì để mê hoặc nó?」 Một tiếng tràn ngập tức giận trách cứ từ trong phòng bếp lớn của Lưu gia truyền ra, rất nhiều người bận rộn làm cơm cho buổi tiệc cũng nhịn không được hướng bên trong liếc mắt một cái, hơn nữa còn đầu ghé vào tai khe khẽ nói nhỏ.
7 Cô vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng hắn giống như những người đàn ông ghê tởm tự cho là có tiền là có thể đạp hư phụ nữ tính đùa bỡn cô, nhưng mà đêm hôm đó hắn lại đưa cô đến phòng khám vết thương, sau đó còn đưa cô về nhà.
8 Nhà họ Lưu tiền tài quyền thế so với cô tưởng tượng còn muốn kinh người, ở trong mắt bọn họ cô ngay cả xách giày cho Lưu Chí Tuyên cũng không xứng, càng đừng nói muốn thành vợ của hắn.
9 Hắn biết?! Tim của cô kinh hoàng loạn khiêu, sắc mặt đại biến, sợ tới mức hai mắt trợn lên căn bản nói không ra lời. 「 Đúng không?」 Hắn nhìn cô bị dọa đến vẻ mặt tái mét, buồn cười khóe miệng khẽ nhếch, bất quá trong mắt lại lóe một tia u quang khiếp người.
10 Kết hôn? Vậy thì vừa vặn có thể đến học tập thêu, tôi có chỉ cô làm sao quấn ra một bó hoa đẹp nhất, đến lúc đó cô có thể tự mình thiết kế một bó hoa cưới.
11 Đứng ở ngoài hàng rào cây tử đằng phòng Xuân Lưu Hoa, Hướng Uyển Thanh nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vẻ mặt buồn bực giống như bị người ta ép đến,trong lòng tràn đầy không tình nguyện.
12 Cô trừng mắt liếc mắt hắn một cái, quyết định không suy nghĩ miên man bước vào phòng hoa. Căn bản là không có cái gì hồ yêu, suy nghĩ hai ngày cô kết luận duy nhất chính là cô đã nhìn nhầm, thuần túy là tự mình dọa mình mà thôi.
13 Cô há hốc mồm nhìn kiệt tác trước mắt này, thật sự khó có thể tưởng tượng cái đó chính là cùng một loại hoa cô vừa cắm sao. Cùng là hoa sen, cành liễu còn có lá sen, theo trong tay hắn cắm ra lại giống như một bức họa!Cành liễu buông xuống, hoa sen nở ra được lá sen phụ trợ thể hiện sự yên tĩnh giữa ngày hè……Ngoại trừ cá tính cổ quái khó dò, ở phương này hắn quả là thiên tài.
14 Ở trong lòng cô kinh hô, muốn tách khỏi nhưng lại một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể luống cuống nhìn hắn từng tấc một tiếp cận, ngay khi môi hắn nhanh chóng đụng vào cô,cô mơ hồ nghe thấy được thanh âm trầm thấp giễu cợt , tiếp theo một hơi thở nhu hợp băng cùng với hỏa không kiêng nể gì xâm chiếm cánh môi của cô.
15 「 Không –」Tiếng gào thét mơ hồ từ trong miệng Hướng Uyển Thanh bật ra, tiếp theo cô kinh hãi mở mắt ra, nhảy dựng lên,tim đập như sấm thật lâu không thể bình thường.
16 Cô hiện tại rảnh có không?」 Hắn lại hỏi. 「 Có chuyện gì?」 Cô có chút bất an. 「 Tôi giúp cô đặt hoa hôm nay rạng sáng sẽ có, tôi muốn đưa cô đi xem. 」 Hắn giải thích.
17 Trốn tránh? Tôi có cái gì phải trốn tránh nha?」Cô không thích ngữ khí phỏng đoán của hắn. 「 Cô trốn tránh khá nhiều nha,cô trốn tránh việc mẹ mình chết để cô đau khổ,trốn tránh chính mình yếu đuối, trốn tránh những việc mình không thích, cho nên cô chạy trốn tới bên cạnh Lưu Chí Tuyên, chỉ vì nhờ hắn đến giúp cô nhưng sự thật mang đến đủ loại áp lực.
18 Hướng Uyển Thanh cười rộ lên dáng vẻ xinh đẹp vô cùng, độ cong của đôi môi, đường cong của lông mày cùng với ánh sáng trong con ngươi đều làm cho cô càng thêm động lòng người.
19 Tthận trọng từ lời nói đến việc làm nha Hồ vương, nói không chừng hắn hiện tại đang theo dõi từng việc làm của ngươi nha. 」 Bác Phúc hoảng sợ ngẩng đầu.
20 Thì ra sương mù cũng có thể làm quần áp ẩm ướt ……Hướng Uyển Thanh đi theo La Ẩn ở trong vườn hái hoa, phát hiện sương mù đem làm quần áo và tóc của cô ẩm ướt, một cảm giác lạnh lẽo thấm vào xương cốt, cô đang cầm hoa nhìn sương mù đậm đặc bốn phía làm cho người ta mờ mịt phân không rõ phương hướng, nhịn không được dừng lại động tác, ngửa đầu đón hơi nước như tơ kia, nhắm mắt lại hưởng thụ tĩnh mịch khó được.