1 "Tiểu Phàm, cậu giúp tớ đi mà" Nhạc Du không ngừng lẽo đẽo bên cạnh cô năn nỉ ỉ ôi.
Đầu cô sắp nổ tung rồi.
"Du Du, tớ nói rồi, tớ không có khả năng"
Nhạc Du dập chân đùng đùng, môi hồng bĩu ra, nước mắt lưng tròng:
"Cậu thật đáng ghét, cậu không xem tớ là bạn thân phải không ?"
Cô chính là sợ nhất nước mắt của Nhạc Du, lắc đầu chán nản, bất đắc dĩ đồng ý:
"Được rồi, xem như tớ chịu thua cậu"
Lập tức khuôn mặt thanh tú của Nhạc Du sáng bừng lên rạng rỡ, khác hẳn khuôn mặt hoa hoa lệ lệ vừa rồi, chạy đến ôm cô chặt đến nỗi cô không thở được.
2 “Tiểu thư, không xong rồi Ôn quý phi cùng các vị nương nương lại đến. ” Thanh nhi chạy nhanh vào phòng đánh thức nàng, khuôn mặt vì sợ mà hoa dung thất sắc.
3 Mấy ngày nay có thể nói là khá yên bình đối với nàng. Bọn phi tần kia cũng không rảnh rỗi đến thị uy, ức hiếp nàng.
Điều khiến nàng thở phào nhẹ nhõm hơn chính là không gặp tên hoàng đế Hiên Viên Triệt nguy hiểm đầy mình kia.
4 "Tiểu thư đã khuya rồi, người mau đi nghỉ đi a. "
Nàng cuối cùng cũng thêu xong chiếc hoa tay, hài lòng ngắm chữ Phàm được thêu vô cùng tinh xảo.
Ngước lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao.
5 Có đánh chết nàng nàng cũng dám ra ngoài lãnh cung thêm một lần nào nữa.
Cái miệng nhỏ của nàng cũng thật linh nghiệm đi. Vừa nghĩ nếu chạy loạn sẽ gặp tên hoàng đế đáng sợ kia, thế nhưng lại biến thành thật ?!
Từ đêm qua đến tận sáng, nàng không lúc nào được chợp mắt.
6 Nhan Phủ.
"Khốn kiếp --"
"Nương, người bĩnh tĩnh. "
Nhan thị tức giận vỗ bàn, giận đến mức đầu muốn bốc khói.
Nhan Tịch Y thì ngược lại, hoàn toàn điềm nhiên họa.
7 "Tiểu thư, tiểu thư!"
Tiểu Trúc gấp gáp lớn tiếng gọi nàng, bộ dáng hấp ta hấp tấp khiến nàng buồn cười.
"Có chuyện gì ?"
Nàng rót nước đưa cho Tiểu Trúc.
8 "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Nàng chính là dị ứng với cái giọng bán nam bán nữ ẻo lả của Lâm cong cong.
Rõ ràng cùng là thái giám, nhưng Trần Phúc cùng Lâm Đinh không có như vậy a.
9 Nàng nhanh nhóng gạt bỏ Thường Hiên ra khỏi tâm trí. Ánh mắt khẽ chuyển liền bắt gặp Nhan Tịch Y.
Nàng ta vận thanh y tao nhã. Khuôn mặt tinh xảo cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng, hoàn toàn không mất đi cái thoát tục, thanh tao.
10 "Hoàng thượng, hôm nay là sinh thần của thần thiếp, thần thiếp muốn tặng mọi người một khúc. " Ôn Noãn mỉm cười xinh đẹp, cúi đầu e lệ nói.
"Được. " Hiên Viên Triệt gật đầu chấp thuận.
11 Lâu thật lâu sau, cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc. Ngồi giữ vững tư thế lưng thẳng, tuy có mạng che mặt nhưng môi vẫn phải cong lên, bộ dáng trang nhã nhất có thể.
12 Đợi đến khi Hiên Viên Triệt đã đi xa nàng mới dám ló cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, xấu hổ cắn môi, mặt đều muốn nhỏ ra máu.
Nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Trúc đứng bên cạnh cười tủm tỉm, nàng thực bất mãn, môi nhỏ chu lên.
13 Thường Hiên dường như sớm đoán được nàng sẽ đến nên khi bắt gặp nàng ngây phỗng ra nhìn, hắn một chút ngạc nhiên cũng không có, chỉ là khóe môi nhếch lên tuyệt đẹp.
14 "Ngươi sao rồi ?" Sáng sớm Hiên Viên Triệt đã đến Nhã Phượng các, quan tâm hỏi thăm bệnh tình của nàng.
"Đều đã không sao. "
Nàng ngồi trên giường thấy Hiên Viên Triệt bước vào cũng không thèm đứng dậy hành lễ, cũng không trang điểm chảy tóc.
15 "Tiểu thư. "
Nhìn nàng khóc, Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc, Trần Phúc, Lâm Đinh đau lòng không thôi, lúng túng không biết nên an ủi nàng thế nào, cả bốn người quay qua quay lại nhìn nhau rồi lại thôi.
16 Cả ba người tức khắc quay lại, chỉ thấy một nam nhân phi thường tuấn mỹ đứng dưới gốc cây anh đào, cách họ khá xa.
Là Thường Hiên!
Hắn không những không khẩn trương nhìn một màn muội sát tỷ, không gấp gáp cứu nàng, hắn chỉ một bộ dáng lười biếng đứng tựa vào cây anh đào, môi mỏng khẽ nhếch.
17 "Ưm. . . " Nàng thật lâu sau đó mới mở mắt tỉnh lại, mày liễu nhíu chặt, môi đầy đặn khô khốc khẽ rên một tiếng.
"Đã tỉnh ?" Bên tai có giọng nói trầm thấp mê hoặc, chầm chậm thổi khí lên mặt, khiến nàng vừa nhột vừa khó chịu.
18 Nàng vừa chạy về tẩm cung của mình liền vội vàng đóng cửa lại, thở hồng hộc, tiện tay vứt luôn cả khăn che mặt.
"Ngạt chết ta!"
Ngồi phịch trên ghế, gấp gáp rót nước uống, hình như còn chưa đủ, nàng trực tiếp cầm ấm trà, dốc hết vào bụng, thực không ưu nhã chút nào!
Liếc mắt nhìn xuyên qua rèm giường màu thanh lam, thấy trên giường có bóng người nằm, nàng thầm đoán, chỉ có thể là Tiểu Thanh hoặc Tiểu Trúc mà thôi.
19 "Ôn quý phi đến!"
Bên ngoài chợt truyền đến giọng nói bán nam bán nữ của Đường cong cong khiến cho nàng một phen giật mình.
Là Ôn Noãn đến ? Không ổn rồi!
Nàng không hề chậm trễ đẩy Hiên Viên Triệt vào nắp trong góc phòng.
20 "Sủng phi liền có quyền dụng hình tùy tiện ?" Hiên Viên Triệt hắn hình như đã quá dung túng cho Ôn Noãn rồi. Lúc trước nể mặt nàng là đích nữ của Ôn thừa tướng, hắn mới để nàng trở thành phi tử thân cận hắn nhất, không nghĩ nàng lại có thể lộng hành trong cung như thế.