41 "Tích nhi, ta thật sự rất nhớ nàng!" Sở Vân Hi thâm tình nói, trong mắt nhu tình như nước, thanh âm vô cùng dễ nghe như rót mật vào lòng nàng.
Được tuyệt thế mỹ nam thổ lộ như thế, ai lại có thể không khuynh tâm ? Mà nàng lại là một kẻ cực cuồng mỹ nam ôn nhu! Nha nha --
Nhưng cũng rất nhanh đầu óc có chút ngốc trệ của nàng cũng lóe lên tia thanh tỉnh nhỏ bé.
42 Chờ nàng nửa ngày, thế nhưng lại chỉ thấy nàng đâm chiêu suy nghĩ, một hồi lại lại thấy tia không tin thể tin trong đôi con ngươi xinh đẹp.
Sở Vân Hi cười khổ một tiếng, hắn sớm biết nàng đã quên, mà hắn lại là một tên ngốc, suốt mười năm qua không ngày nào không nhớ đến cô bé đáng yêu năm xưa.
43 Sở Vân Hi dường như sớm đoán được câu trả lời của nàng sẽ như thế, nhưng vẫn không nhịn được mà bất đắc dĩ cười khổ sở, ánh mắt đượm buồn khiến nàng có cảm giác áy náy không thôi.
44 Vài ngày sau đó nàng lại không còn thấy Sở Vân Hi đến tìm mình, hắn bỏ cuộc rồi ?
Không hiểu vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy chua xót, có chút trống rỗng không thể bù đắp, cũng phải, là mối tình đầu của nàng, sao lại không tiếc nuối!
Ngược lại Thường Hiên vẫn cứ vô sỉ day dưa, thừa dịp Hiên Viên Triệt lên triều hoặc mỗi khi hắn bận rộn với đống tấu chương, liền đến tìm nàng nói chuyện linh tinh, khiến nàng không có thời gian để nghỉ ngơi, hận đến mức không thể một phát đem hắn đá đi thật xa!
Lại nói, nàng có chút thắc mắc, rốt cuộc là vì sao Thường Hiên vẫn cứ ung dung sống ở đây, không phải đã đến lúc hắn nên về Nam Thần quốc rồi hay sao ?
Nàng trong lúc buồn chán đã buột miệng đem chuyện này hỏi ra, Hiên Viên Triệt liền dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng, sau đó cũng rộng lượng giải thích cho nàng.
45 Vốn dĩ nàng đã ngủ từ lâu nhưng đột nhiên lại cảm thấy thật cô tịch khi không có Hiên Viên Triệt ở đây. Hắn lúc nào cũng ôm nàng vào lòng, vỗ về dỗ nàng ngủ, khiến nàng mê luyến hương vị ấm áp chở che mà hắn mang đến.
46 Dạo gần đây nàng cảm thấy vô cùng chóng mặt, hơn nữa toàn thân đều mệt mỏi, không còn chút khí lực, không thể rong chơi suốt ngày được nữa, chỉ được ngoan ngoãn nằm trên giường.
47 "Tiểu thư, tại sao tỷ không cho muội đi tìm Hoàng thượng ?" Tiểu Trúc chu môi bất mãn kháng nghị, rõ ràng là chuyện tốt này phải nhanh chóng báo cho Hoàng thượng càng sớm càng tốt, vì sao nàng không đồng ý ?
"Tiểu Trúc ngốc! Chuyện này đương nhiên phải để chính miệng tiểu thư nói, ngươi giành cái gì! Như vậy nên tiêu thư mới muốn Lâm thái y giữ bí mật.
48 Ngày hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Bắc Thần quốc, đó chính là ngày Hoàng thượng Hiên Viên Triệt cùng với Đệ nhất tài nữ Nhan Tịch Y thành thân.
49 Mí mắt nặng trĩu hé mở, nhẹ chớp làm lộ ra đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp ngấn nước, muốn có bao nhiêu mị hoặc câu hồn người liền có bấy nhiêu.
Khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ tràn vào trong mắt Nhan Tích Phàm, một căn phòng cũ kĩ, đơn sơ nhưng không phàm tục, mùi hương của thảo dược nhàn nhạt quẩn quanh trong không gian, vương vấn trên chóp mũi của nàng, khiến nàng thư thái đi rất nhiều.
50 Đây còn là tình cảnh nào mà Nhan Tích Phàm có thể ngủ ? Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà vô vị, tròng mắt tĩnh lặng một mảng, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì.