1 Lưu Huyền Thanh là một bộ đầu tốt, ai ai cũng biết, thân là bộ đầu, đương nhiên võ công cũng thuộc dạng có danh tiếng. Lưu bộ đầu của chúng ta hiện nay đang giục ngựa chạy như điên, bộ dạng không chịu thua hệt như mọi khi.
2 Nghe nói, chưa có ai từng nhìn thấy diện mạo chân chính của Chiết Hoa công tử, bao gồm cả người tự xưng là cha hắn – Tiếu Minh Chủ. Khách hàng của hắn cũng vậy, nếu có giáp mặt Chiết Hoa công tử, nghìn lần như một đều là giáp mặt một chiếc mặt nạ bằng đồng, toàn thân trang phục đen tuyền, vành nón che khuất toàn bộ gương mặt.
3 Đám thủ vệ nhất nhất đề phòng khi ấy chỉ có thể hình dung tình cảnh lúc này bằng một câu: Hết thảy, phát sinh quá nhanh. Tuyệt đại đa số mọi người chỉ nhìn thấy một bóng đen lờ mờ, số còn lại còn lơ mơ nghĩ: Chiết Hoa công tử này rốt cuộc có đến hay không?Chiết Hoa công tử kể ra cũng kỳ quái, thế nhưng lại tốt đến mức như chuột dẫn mèo đưa toàn bộ cao thủ của đại nội các dẫn tới Tử Cấm Thành.
4 Một vị phu nhân mỹ mạo đương chơi đùa với đàn cá bên hồ sen, trên đầu chưa từng đính nhiều châu ngọc, không hề trang điểm dù chỉ một chút son phấn, áo váy lay động, nhưng lại thanh tú hơn người.
5 Tú bà của Xuân Hồng Lâu chưa từng gặp qua loại chuyện này bao giờ, đây là địa bàn của Lã tướng quân, lâu lắm rồi chưa từng có ai dám đến sinh sự. Đang định xắn tay áo kêu người đâu, nam tử áo đen đi sau người đeo mặt nạ đột nhiên vung chưởng bổ vào trụ đá cẩm thạch trước mặt, sau đó cây trụ đột nhiên bị chặt đứt.
6 Gương mặt sau lớp mặt nạ của Chiết Hoa công tử nhìn không ra biểu tình (tác giả: — — vô nghĩa, quỷ mới nhìn ra), Cận yên lặng đánh giá nữ nhân nửa mặc nửa không đang nằm trên giường kia, tài nữ mỹ mạo của Doãn gia trang, Doãn Thu Thủy thực sự là nàng sao.
7 Cận đưa Y Y về sau đó an bài cho nàng một chỗ sâu nhất trong Yến phủ. Nàng không mang theo bất cứ đồ đạc nào, chỉ ôm theo một con mèo lông xám, kiêu ngạo tiến vào khoảng sân sâu hút kia.
8 “Ma chú, không thể phá được. ” Cận nhìn bóng dáng vừa rời đi, không hiểu vì sao lại nói với nàng những lời này. Với năng lực của người, cho dù là người lớn lên với độc dược nếu muốn hạ độc thủ với Chiết Hoa công tử, cũng không có khả năng.
9 Khi Chiết hoa công tử đứng dậy, đêm đã khuya. Dưới nền vô cùng bừa bộn, nàng đã sớm kiệt sức, hai mắt nhắm nghiền nằm trên mặt đất thở dốc. Hắn nhíu mi nhìn, trong lòng âm thầm muốn rời khỏi đây từ lâu.
10 Muốn thành thân, tất nhiên phải gặp một người — mẫu thân của Yến Nam Thiên, Yến thị. Lão thái thái tuy rằng nằm trên giường đã lâu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, hệt như những mũi kim sắc nhọn gim vào người Y Y.
11 Không…không thể như vậy được. Hắn cưỡng chế bản thân, không cho phép mình tiếp tục đến khoảng sân đó nữa. Hắn hoặc ra khỏi phủ, hoặc đến chỗ Nhan Hề cả đêm, cũng không bước đến chỗ Y Y nửa bước.
12 Từ sau sự kiện đó, cả tiểu viện nơi Y Y ở lẫn bản thân nàng đều bị người khác lãng quên trong một khoảng thời gian rất dài. Chiết Hoa công tử chỉ khi nào có việc mua bán mới xuất hiện, còn Yến Nam Thiên thì thường xuyên dẫn Nhan Hề xuất phủ tản bộ, cuộc sống trôi qua một cách vô cùng bình lặng.
13 Hắn đến chỗ Y Y, trói chặt tay chân nàng lên thành giường rồi điên cuồng chiếm đoạt. Hơn nửa năm nay, nàng chắc hẳn cũng rất tịch mịch đúng không? Bằng không cũng không chủ động phối hợp với hắn đến vậy.
14 Y Y ngồi trước gương đồng nhìn vào chính mình, dung nhan quen thuộc, ánh mắt trong trẻo, đôi môi đỏ mọng trơn bóng. Mấy năm nay cho dù phải chịu biết bao nhiêu nhục nhã, nàng vẫn luôn cố gắng bảo dưỡng cơ thể mình, nàng nghĩ, có lẽ đây chính là nguồn vốn duy nhất mà nàng có.
15 Rạng sáng hôm sau, Y Y vừa mở mắt thì phát hiện mình đang nằm trong lòng một người. Chiết Hoa công tử đeo mặt nạ đồng, toàn thân trang phục đen tuyền, găng tay da màu đen, vì thường xuyên luyện công nên hắn có một bộ ngực rộng lớn và cánh tay săn chắc.
16 Lãnh Tuấn ở lại trông chừng Y Y đến khi nàng tỉnh lại, hắn đối với nữ nhân này không có cảm giác gì, chẳng qua do ấn tượng đầu tiên quá sâu sắc, nhìn nàng mở mắt, hắn bỗng cảm thấy sinh mệnh của người này quá mức kiên cường.
17 Yến Nam Thiên vẫn là Yến Nam Thiên, cảnh trí đẹp đẽ nơi Yến phủ vẫn chưa thay đổi. Trừ việc nha đầu phòng bếp được thông báo không cần tiếp tục đưa cơm đến chỗ phu nhân nữa, thời gian vẫn chậm rãi trôi.
18 Màn kiệu đỏ thẫm thêu chỉ vàng dần dần rủ xuống, nàng ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài đang dần bị che lấp, mẫu thân bạo bệnh mà chết, phụ thân không thèm nhận con, bản thân thì tàn hoa bại liễu, Chiết Hoa công tử, nếu không phải ngươi, Doãn Thu Thủy ta cớ gì lại lưu lạc đến tình trạng này!Kiệu dừng trước cửa phủ, nàng thoát khỏi vòng tay hắn, một mình bước trên con đường đầy sỏi dẫn đến tiểu viện, tóc dài chưa vấn, phấn trang điểm không thoa, trông nàng đạm mạc mà xinh đẹp như bông tuyết trong gió.
19 Nhan Hề tự sát, treo cổ ở đại sảnh Thủy Tạ Các. Nha hoàn Tiểu Cúc hầu hạ bên người nàng ta gác ngủ ở bên ngoài, sáng sớm hôm sau mới phát hiện. Yến Nam Thiên vốn dĩ sắp đặt nàng ta bên người Nhan Hề, là vì nàng ta luôn tỉnh táo, nhưng lần này chính nàng ta cũng không hiểu vì sao mình lại ngủ quên mất.
20 Yến Nam Thiên đưa Y Y đến chỗ mẫu thân kính trà, đây kể ra cũng là lần đầu tiên từ sau khi họ thành hôn. Trong phủ bắt đầu có người thì thầm ra vào, khả năng nàng sẽ là nữ chủ nhân tương lai của Yến phủ.
Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50