1 Hàn Quốc. Xương Hải võ quán. Trong thung lũng, giữa một ngày hè nắng gắt, cáctuyển thủ Teakwondo đến từ nhiều quốc gia ngồi ngay ngắn thẳng hàng, võ phụctrắng muốt phấp phớt bay trong gió.
2 Oa!Cả sân ào lên kinh ngạc, Hiểu Huỳnh hét lên. Trời! Chút xíu, chút xíu nữa cú đá của Bách Thảo đã làm lệch mặt Kim Mẫn Châu,tiếc quá!0:0Tỷ số dường như đóng băng.
3 Thoát khỏi những vòng tay nồng nhiệt của đồngđội, Bách Thảo vội lao đến bên Nhược Bạch, thấy Sơ Nguyên đang nhìn anh chămchú, hỏi với giọng nghiêm túc:“Cậu có thể chứ?”Nhược Bạch ngước nhìn đối thủ Mân Thắng Hạo củaXương Hải đang đi về phía võ đài, trả lời:“Có thể.
4 Trong buổi giảng bài sáng hôm sau, Kim Nhất Sơncùng đi với Kim Mẫn Châu, sắc mặt cả hai xanh xám như màu thép. Trước sự chứngkiến của tuyển thủ các nước, Kim Nhất Sơn chính thức xin lỗi Thích Bách Thảo -tuyển thủ đội Ngạn Dương, hứa từ nay không bao giờ đề cập bất cứ chuyện gì vềKhúc Hướng Nam.
5 Bữa ăn tối, cả đội Ngạn Dương chiếm một dãy bàndài nhất cùng ngồi với nhau trong nhà ăn. Vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, BáchThảo tiến thắng tới trận chung kết đương nhiên là tiêu điểm bàn luận.
6 Tối hôm qua vầng trăng còn tròn vành vạnh treotrên bầu trời đêm xanh thẫm, hôm nay đã khuyết một phần, mầu trắng bạc lànhlạnh tỏa trên mặt hồ sóng nước.
7 Bầu trời trong xanh vời vợi, giống như đột nhiênbước vào thế giới cổ tích. Những tòa tháp cao thấp nhấp nhô, những mái nhà hìnhchóp thấp thoáng đủ màu sắc trắng sáng.
8 " Cúp thế giới lần này, anh vẫn không thamgia sao?" Ráng chiều đỏ rực đầy trời, hai người đứng trênchói hóng gió ngoài đình viên, đây là chỗ cao nhất có thể thấy toàn cảnh củatrái núi.
9 Đình Nghi đi rồi. Trong phòng tĩnh lặng như tờ. "Hiểu Huỳnh, thực ra những lời Đình Nghivừa nói cũng là điều tôi vẫn định nói với cậu", "Mai Linh do dự mộthồi cuối cùng cũng nói thẳng," Ai cũng biết cậu muốn Bách Thảo chiến thắngĐình Nghi, muốn Bcac1h thảo thay thế đình Nghi tham gia cúp thế giới.
10 Sực tỉnh, đầu vẫn ong ong nặng trịch. Trời đãsáng bạch, Bách Thảo nhìn đồng hồ, bỗng giật bắn mình vội nhảy khỏi giường rồimặc quần áo. Xưa nay cô chưa bao giờ dậy muộn, đầu vẫn u u mê mê cảm thấy hìnhnhư xảy ra chuyện gì hỗn loạn nhưng không nhớ ra được, giống như mơ ngủ lạigiống thật, muốn hỏi Hiểu Huỳnh nhưng chẳng thấy bóng dángVội vàng đóng cửa rồi chuẩn bị đến trung tâmhuấn luyện, vừa ngẩng đầu lên đột nhiên thấy phía trước, dưới hàng bạch dươngSơ Nguyên đang đứng đợiÁnh mặt trời chói mắtLá cây lay động“ Nếu em vẫn không ra thì anh sẽ gõ cửa gọidậy”, tiến đến trước mặt cô, Sơ Nguyên hỏi “ Còn đau đầu không?”“ Không”“Lần sau không được uống rượu nữa” Sơ Nguyên đưacho cô một hộp sữa đậu nàng và một cái bánh ngọt “ Nhà ăn hết bữa sáng, em ăntạm cái này” Bách Thảo đỏ mặt đón lấy rồi giải thích: “ Em tưởng đó là đồ uống” “ Vậy em đã biết rồi, sau này nếu nếm thấy mùirượu thì không được uống nhiều” vuốt tóc cô, Sơ Nguyên mỉm cười nói “ Đi, anhđưa đến trung tâm” “ Em tự đi được “ “ Sắp muộn rồi, xe đang chờ ngoài kia” Sơ nguyênchỉ tay Ánh nắng hè như đổ lửa, mặt đất như bị thiêuđốt.
11 Ánh trăng mờ ảoGió đêm mạnh dần, tiếng lá bạch dương lào xào. Cô lao đến ôm chặt lấy người đó, cuối cùng đã tìm thấy anh! Hít mùi hơi thởquen thuộc khiến tim cô đập rất mạnh, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng.