1 Thánh Hoàng Triều.
Trận đại tuyết từ đầu đông tới nay mới ngừng, phóng mắt nhìn lại, khắp núi đồi là một mảnh mờ mịt trắng xóa, trên cây tùng bách cao lớn kết băng thật dày.
2 Ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết phiêu, bực nào khí phách; cả một mảnh tuyết trắng trắng cả một mảnh hồn nhiên, ngọc thụ kia như băng lăng, tinh xảo đặc sắc.
3 Hôm nay, đại tuyết sau mấy ngày rốt cục ngừng.
Hoàng cung, võ tràng.
Bài học hôm nay là võ thuật, tất cả con em quan thần đều chỉnh tề xếp hàng ở trên giáo trường, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Vân Thiển, nhìn qua nhìn lại, người nhỏ nhất chính là hắn.
4 Bốn phía bùng nổ ra một trận hoan hô mãnh liệt!
“Thiển nhi, tên pháp của ngươi học khi nào?” Cô Độc Úy mở to hai mắt hỏi Vân Thiển đã buông cung tiễn!
“Ta không phải đã nói không được kêu ta Thiển nhi sao?” Tiểu Vân Thiển nhẹ trừng mắt nhìn vẻ mặt đang cười lấy lòng của Cô Độc Úy.
5 Chuyện Vân Thiển chọc giận hoàng đế rất nhanh được truyền ra, lúc này ai cũng rất muốn đoán xem Vân gia có hay không vì vậy mà mất đi Hoàng sủng. Rất nhiều người đỏ mắt (ghen tị) việc Vân gia lớn nhỏ đều nhận được sủng ái của hoàng gia, hiện tại có cơ hội này, liền thêm mắm thêm muối bên tai hoàng đế.
6 “Giá! Giá!” Vào đêm, trên đường lớn truyền đến thanh thúy thanh âm của một thiếu niên, thân mình nho nhỏ hỗn độn ở trong gió, bạch y phiêu linh.
Định nhãn nhìn kỹ, không phải Vân Thiển thì là ai?
Tiếng vó ngựa vang vọng phố lớn ngõ nhỏ, thấy Vân phủ tiểu nhi tử cưỡi ngựa lướt qua người qua đường, mọi người đều nhanh chóng nhường đường, theo sau là một trận thanh âm nghị luận.
7 Bên Long giường, huân yên lượn lờ. (huân yên: khói hương)
Hoàng hậu bình thường yêu mị mê người, lúc này thần sắc ảm đạm, nước mắt ướt đẫm đôi mắt sáng trong.
8 Mười năm sau.
Trên cái thảm huyết hồng nhung, một mỹ cơ khinh sa vũ đái phiên phi, khinh ca mạn vũ. (ý nói đang múa – khinh sa: lụa mỏng – vũ: múa – phiên phi: bay lên; khinh ca mạn vũ: nhạc êm dịu múa uyển chuyển)
Linh động, phiêu dật, thanh nhã linh động phảng phất trong tỳ bà trong tay tựa như đang bay, phiêu dật như bông tuyết đầy trời nhẹ rơi, thanh nhã được tựa như tiên tử của hoa sen đang bước từng bước, khiêu vũ uyển chuyển, nhẹ nhàng, khi múa khi hát, nàng dùng trường mi (mày dài), diệu mục (mắt đẹp), ngón tay, vòng eo của nàng; dùng đóa hoa trên búi tóc, bên hông lai quần của nàng; dùng từng bước nhảy, phồn vang tiếng chuông, khi nhẹ như mây trôi, khi mạnh chuyển như gió lốc, vũ đạo cùng lời ca như bi hoan ly hợp (đau buồn cùng vui vẻ tách ra lại hợp lại).
9 Doanh Doanh không phải chưa từng gặp qua mỹ nam, nhưng vị đang đứng trước mặt này, một đôi mắt hoa đào xen lẫn vài tia tiếu ý, cơ hồ là có thể đem linh hồn con người dẫn vào.
10 Một khúc chưa kết thúc, trong lúc mọi người đều ngồi xem si mê, có một đám quan binh đột nhiên xông vào trong Nhã Các, nháy mắt đã bao vây Các vào bên trong.
11 Là ai? Là ai dám cùng đương triều Hồng vương gia nói như vậy? Hắn không muốn sống sao?
Âm thanh truyền từ lầu ba, ngẩng đầu, là gian phòng kín không kẽ hở.
12 Thử hỏi, trong thiên hạ, ai không thích mỹ nhân?
Dưới đài, tiếng người ồn ào, thiếu niên lẳng lặng đạp đất cười yếu ớt, nhưng là chính là một cái đứng yên vô cùng đơn giản như vậy, một phần khí chất thần tiên siêu thoát lại càng tăng lên.
13 ( Câu này hai nghĩa nha bà con )
Editor: Ngọc Lan sơn trang
Vân Thiển dĩ nhiên chú ý tới sóng ngầm trong lúc đó giữa ba người nam nhân trên đài, thần sắc thu lại, cũng không dừng lại ở trên người ai.
14 Vân Thiển nheo mắt lại, nhìn người trong bức họa, tựa như đang nhớ lại cái gì, ánh mắt cũng trở nên mê ly, mang theo một ít si mê. Ít nhất, trong mắt người ngoài là thấy như vậy.
15 Bình thường khi ở trước mặt người ngoài, Cô Độc Úy tuyệt đối sẽ không thân mật gọi người này như vậy, nhưng hôm nay trước mặt hai cái xuất sắc nam tử, Cô Độc Úy mang theo vài phần cố ý.
16 Khi Cô Độc Úy cùng Cô Độc Hồng trở lại trong cung, sớm đã có thái giám công công chắn ở ngoài cửa, nói là hoàng đế mệt mỏi đi ngủ sớm, bảo hai vị hoàng tử ngày mai lại đến.
17 Ba ngày sau là đại yến “Hữu nghị” của sáu nước, cứ ba năm cử hành một lần, năm nay ngay tại Thánh Hoàng Triều cử hành. Mà này cái gọi là đại yến của sáu nước đơn giản chính là, so vài tài nghệ với nhau coi quốc gia nào cao siêu hơn, sau đó lại bàn luận về việc quốc gia đại sự.
18 Ánh tà dương đã tắt nắng trên ngọn cây cuối cùng, người vào thành vẫn đông nghịt.
Binh lính gác thành đã phơi dưới ánh mặt trời chói chang nhiều ngày liên tục, cơn tức cũng khá nặng, tiếng quát truyền khắp cả tòa đại thành.
19 Động tác của Cô Độc Úy khiến cho Vân Phi kinh ngạc, nhìn về hướng hắn đang nhìn, chỉ thấy phía trước là dòng người chật chội mà đi, cùng với tiếng nói cười rôm rả truyền tới, nhưng không thấy chỗ nào có vấn đề khả nghi.
20 Thuật Quốc, là địa phương thần bí nhất lục quốc, là nơi ở của người trên vạn người Thánh nữ! Nghe đồn rằng, nàng trước giờ ít khi bước khỏi Thuật quốc Thánh nữ điện một bước, cho dù là người của Thuật Quốc muốn nhìn thấy Thánh nữ cũng là chuyện không có khả năng, mà người duy nhất có thể diện kiến Thánh nữ chỉ duy có hoàng đế nước đó, nói Thuật Quốc này thần bí còn không bằng nói Thánh nữ Thuật quốc thần bí.
Thể loại: Đam Mỹ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 15