61 Vinh bỏ chạy vượt qua mặt Uyển Ngọc, như việc anh gặp cô hay phải nói với cô là tại con MiMi mừng anh. Uyển Ngọc đứng tần ngần nhìn theo, cô không nghĩ là sẽ gặp anh trong buổi sáng đi chạy bộ à, mà dường như đó là sở thích của anh mỗi buổi sáng kia mà.
62 Thu Cúc nói bằng giọng tức tối. Rõ ràng là vì Uyển Ngọc, anh lai bị tai tiếng như thế, vậy mà anh vẫn cầu mong điều tốt đẹp cho Uyển Ngọc. Vinh lại không chối, anh gật đầu: – Anh vẫn yêu Uyển Ngọc.
63 – Anh hăm dọa tôi đấy à? Mới đó anh đã trở mặt, làm sao tôi có thể yêu một người như anh. – Chúng ta đi trên cùng con thuyền, đích đến đã vô hiệu. Hơn nữa, đã gần gũi nhau tình cảm nảy sinh, anh không trở mặt với em mà anh muốn em là của anh.
64 – Vâng. . . vâng. . . Mắt cô khép lại chờ đón nu hôn song chỉ có nụ hôn ấm trên trán, bàn tay anh siết nhẹ trên vai cô cũng đủ cho Thu Cúc ngất ngây. Vinh đã trở về với cô.
65 Thu. Cúc cố ý cười giòn giã, cùng Vinh chạy ngược qua mặt Uyển Ngọc, Uyển Ngọc cắn mạnh môi nhìn theo. Lòng cô không còn bình tĩnh mà đau dớn nhìn theo cả hai.
66 Chương 9 Sáng nay, Vinh ra sớm cố ý đợi Uyển Ngọc. Trời sáng bảnh vậy mà không thấy bóng dáng cô đâu hết. Uyển Ngọc bệnh? Vinh thầm lo lắng. Anh vẫn yêu cô tha thiết, Vinh hiểu điều đó.
67 Mùi tiêu hành từ bên ngoài xông lên thoang thoảng. . . . . Uyển Ngọc cựa mình thức giấc ánh sáng bên ngoài hất qua cửa sổ, căn phòng của cô tối nhờ nhờ.
68 Mộng hay thật? Uyển Ngọc vùng dậy. Không có mùi hành tiêu dưới bếp, cũng không có anh dưới bếp, mà chỉ có cô và căn nhà lớn rộng quạnh quẽ. Uyển Ngọc chạy nhào ra phòng khách, ra bên ngoài, cô gọi to thất thanh: – Anh Vinh! Anh ở đâu.
69 Thu Cúc nhăn mày: – Chưa kiểm tra đã nghi ngờ! Đi kiểm tra đi. Mà nè, tin chính xác đó, lo mà đi chinh phục cô ta lại đi. Bây giờ trở đi đừng có làm phiền em nữa.
70 Chùi mạnh nước mắt, Uyển Ngọc không muốn nghĩ đến điều không vui nữa. Cô ghé vào thư viện mượn một số sách, xong lại tiếp tục đi. Đi qua cửa hàng Internet, Uyển Ngọc ghé vào, cô thích nhất trò chơi game Freekick Player Select.
71 – Việc gì em phải buồn. Anh ta chẳng có lý do nào đến đây quậy em cả. Thấy em có một mình nên muốn hiếp đáp em, cần phải cho anh ta bài học. – Vũ Hoàng! Anh.
72 Đôi tay mảnh mai của Uyển Ngọc lúc này lại như gọng kềm lôi hắn đi. Từng bị Uyển Ngọc đánh, hắn hiểu mình khó thoát, nhất là trong hoàn cảnh vợ và con đang bên cạnh.
73 – Ừ hồi trước mẹ con cũng vậy. Con rất giống mẹ con, nhưng lại mạnh mẽ. giống ba con. À, cũng cám ơn con về số tiền con tặng ba mẹ. – Ba mẹ không cho anh Vinh biết hả mẹ? – Không đâu! Nếu biết, nó không cho ba mẹ nhận đâu.
74 Uyển Ngọc ôm vai bà Thành, lòng cô ấm lại trong một tình thâm. . . Uyển Ngọc xuống nhà, tất cả ngồi vào bàn, ông Thành ân cần: – Lại đây ngồi cạnh ba nè Ngọc.
75 – Nôn đầy nhà mà miệng cứ luôn bảo không sao? Tại sao lúc nào cũng cứng đầu và có lời nói khiến người khác dễ phật lòng vậy? – Đúng là tôi như vậy, cho nên cuộc đời tôi mới khổ.
76 – Anh chơi không đẹp tí nào mà bảo tôi đừng tìm anh. Anh nào đã trả tiền hết cho tôi đâu. Vũ Hoàng sừng sộ: – Bao nhiêu đó còn muốn gì nữa. Nè, cô ta đã hiến tiền hết cho cơ quan từ thiện.
77 Không thể không đưa tiền cho tên Đản. Sực nhớ, anh ta bật dậy nhặt cái ví của Thu Cúc mở ra, hy vọng có tiền, nhưng chỉ có vài trăm ngàn. Vài trăm ngàn thì có cứu nguy được đâu.
78 Buông áo Vinh ra, bà Trâm khóc nức lên: – Biết tìm nó ở đâu đây? Tại sao con gieo hy vọng cho nó rồi trở lại với vợ con? Chắc là nó đã đi tự tử. – Dì để con đi tìm Thu Cúc.
79 Một bóng người lao vào quật Vũ Hoàng. Uyển Ngọc nhoài người nhanh ra ngoài, cô nói gần như không ra hơi: – Hãy bắt hắn, hắn là tên giết người. Uyển Ngọc dang rộng vòng tay đón Vinh, cô ôm choàng lấy anh thổn thức mà không nói được lời nào.