41 Đi ra vườn hoa, Uyển Ngọc mở nước cầm vòi tưới tưới hoa, nước chảy trên hoa lá rào rào, nước làm cho hoa lá trở nên xanh hơn tươi hơn. Uyển Ngọc mỉm cười nhớ lại đêm qua.
42 – Em phải uống thuốc nghe Cúc, uống thuốc vết thương của em mới mau lành. – Nhưng anh phải hứa ở lại với em. – Được rồi, anh ở lại với em. Được Vinh hứa, Thu Cúc vui mừng nắm chặt tay anh: – Em phải giữ tay anh mới đươc, nếu không anh sẽ bỏ đi về.
43 – Nó về tới đó. Hành động đi! Vũ Hoàng gật đầu: – Được! Mày biến đi! Vũ Hoàng leo vội vào bên trong, rồi mở cửa rào bước ra, đúng lúc Vinh dừng xe lại, Hoàng làm như giật nãy người, đầu cúi gằm và tay kéo nón kết sâu xuống, bước đi nhanh.
44 Vinh quát lớn, anh phóng nhanh đến và giật phăng cái mũ đội sùm sụp trên đầu kẻ vừa leo ra từ hàng rào nhà mình, anh kêu lên, chân lùi lại: – Vũ Hoàng, đến đây làm gì? Vũ Hoàng không trả lời mà đẩy Vinh sang một bên để đi.
45 – Biết! Nhưng sao nào, chúng tôi vẫn còn mối quan hệ với nhau đấy, anh sẽ làm gì chúng tôi? Đưa chúng tôi ra công luận à? Tôi xấu anh cũng xấu. Lần này Vũ Hoàng đẩy mạnh Vinh ra lần nữa, anh ta leo lên chiếc xe đợi sẵn phóng đi mất tăm.
46 – Anh nói ăn trộm ở đâu? – Ngay tại nhà mình. – Ngay tại nhà mình? Đâu? – Chạy thoát rồi. Lần sau, em bảo gã ăn trộm không cần phải leo rào nữa. Tưởng là Vinh nói đùa, Uyển Ngọc cười phá lên: – Anh muốn chọc cho em cười đúng không.
47 – Anh nói cái gì em không hiểu? – Đừng có giả bộ nữa, tôi ghét cái vẻ mặt như không biết gì của cô. Uyển Ngọc, như thế này làm sao tôi tin cô còn là vợ của tôi nữa.
48 – Đừng nhắc tên cô ta nữa, anh không muốn nghe bất kỳ điều gì về cô ta. Em không đi về thì uống rượu với anh, anh muốn say em hiểu chưa? – Em sẽ uống với anh, không say không về.
49 Đã ba ngày Vinh không về nhà, anh cũng không hề gọi điện thoại cho cô. Anh giận dữ bỏ đi từ buổi chiều hôm ấy, sau khi ném vào mặt Uyển Ngọc những tội danh mà cô không sao hiểu nổi.
50 – Anh Triều. – Cô tìm anh Vinh? Tôi biết anh Vinh đang ở đâu, cô cứ đến nhà cô Thu Cúc. Uyển Ngọc cắn mạnh môi. Cô đã hiểu. Đúng như điều cô nghĩ, Vinh đang ở với Thu Cúc.
51 Chờ cho Uyển Ngọc lau nước mắt xong, Vũ Hoàng mới từ từ cho xe lăn bánh. Đoạn đường anh ta đi đã thành công phân nửa, một cô gái ngốc nghếch và dễ tin như Uyển Ngọc thì cái đích anh ta nhắm đến không khó mấy.
52 – Bây giờ thì công khai rồi, không cần giấu giếm nữa có phải không? – Tôi chẳng có gì công khai hay giấu giếm anh cả. Tôi đến công ty tìm anh, lúc đi về gặp Vũ Hoàng, anh ấy đưa tôi về giùm.
53 Uyển Ngọc lắc đầu, cô muốn hỏi anh nếu cô là một cô gái nghèo không có tài sản, liệu anh có yêu cô đến như thế, nhưng sao cổ họng cô nghẹn lại, nghi ngờ người mình yêu là một điều đau lòng.
54 Vinh ngẫn ngơ. Chuyện gì đã xảy ra mà Uyển Ngọc tỏ vẻ khiếp đảm như vậy. Anh càng muốn lại gần thì cô càng muốn xa ra, hai tai cầu cứu đám đông. Vinh ngơ ngác: – Ngọc! Em làm sao vậy.
55 Chương 7 Vinh xộc vào văn phòng luật sư của Vũ Hoàng, mặc cho cô thư ký ngăn cản. Vinh ào vào, anh chộp lấy áo Vũ Hoàng quát: – Mày giấu cô ấy ở đâu? Vũ Hoàng cười lạt gỡ tay Vinh: – Này, anh nên nhớ cô ấy đã hai mươi không phải còn nhỏ, tôi làm sao giấu cô ấy được Nhưng chính là cô ấy không muốn gặp anh và nhờ tôi bảo vệ cô ấy.
56 Thiếu sẽ thêm vào sau. .
57 Vũ Hoàng im lặng thầm tính toán. Hóa ra những gì anh ta cố công xây đắp trong phút chốc giống như dã tràng xe cát trên biển Đông vậy sao? Uyển Ngọc hiến hết tiền mình cố cho làng cô nhi, cô ta còn cái gì để anh phải vì cô ta mà vất vả.
58 – Em đến đây tìm Vinh. Ai ngờ anh ấy bỏ đi nhanh như vậy, em chẳng biết đang ở đâu nữa. Anh và em đều buồn, hay chúng ta đi uống rượu đi. Vũ Hòang miễn cưỡng đứng lên.
59 – Có cách nào hả mẹ, khi mà chuyện xảy ra ở bãi biển, con cũng không hiểu tại sao Uyển Ngọc lại nghĩ con có lý do để sát hại cô ấy. Bà Thành trầm ngâm: – Việc Uyển Ngọc có một tài sản lớn như vậy, chỉ có Uyển Ngọc và ba con biết, đâu còn ai nữa, bởi vì chính ba,con cũng chưa bao giờ nói ra điều này.
60 – Cũng được. À, anh thông báo với làng cô nhi Hòa Bình giùm em chưa? – Chưa anh nghĩ đâu cần vội dữ vậy. Em nên thay đổi quyết định. Em có một mình, số tiền đó cần cho em.