1 Trăng mồng một khuyết tựa lưỡi câu, ánh vàng bàng bạc mỏng manh xuyên qua lỗ tròn trên nóc nhà giam truyền xuống địa lao âm u. Một người mặc bộ quần áo vải thô cuộn mình ngồi ở góc tường, ánh mắt vô thần nhìn chăm chăm vệt sáng bàng bạc trên mặt đất, hình như có gió nhẹ thổi từ bên ngoài vào, cánh hoa hồng nhạt bồng bềnh đung đưa khẽ khàng đáp xuống, phác họa nên một bức tranh ấm áp tuyệt đẹp nơi phòng giam lạnh lẽo này.
2 Giữa trưa hôm sau, người đưa cơm dùng dây thừng từ trên cái lỗ tròn hạ xuống một chút thức ăn và nước uống, tiếng vang kinh động đến nữ tử đang nằm trên người Thiên Hiểu, nàng bừng mắt rồi khẽ chớp, sát khí trong mắt lập tức lóe lên, tay nắm thủy chủ lại xiết chặt… Thiên Hiểu cũng không sợ hãi nữa, nhẹ nhàng nói “Nàng tỉnh rồi.
3 Nàng cho phép Thiên Hiểu giúp nàng trị thương, Thiên Hiểu vui vẻ cười tươi, hắn quỳ gối bên cạnh Dục Dao, cởi áo nàng tuột xuống dưới vai, nhìn thấy thân người trần trụi của nữ tử hắn cũng không chút ngượng ngùng, mà lại tò mò chọc chọc vài cái trên bờ vai của nàng, thấy Dục Dao không vui trợn mắt nhìn hắn, hắn tức thời ngừng lại, nhìn chăm chú miệng vết thương trên vai… “Chảy rất nhiều máu…” Hắn khe khẽ thì thào, như bị hoảng sợ.
4 Dục Dao rạch những đường thẳng trên vách tường trước mặt để đếm ngày tháng trôi qua tại đây, năm ngày rồi mười ngày, nàng lẳng lặng tin tưởng chờ đợi, chờ người đến cứu mình… Nhưng trong mấy ngày trải qua ở đây, Thiên Hiểu tự cho là hai người đã thân thiết với nhau, mỗi buổi tối đều nằm sát cạnh nàng khi ngủ, nói là sưởi ấm cho nhau, hàng ngày hỏi vô số câu hỏi với nàng, đủ mọi vấn đề hỏi hoài chẳng hết, lúc mới đầu Dục Dao vì quá rảnh rỗi sinh nhàm chán nên trả lời hắn đôi câu, nhưng rồi vài ngày sau, Dục Dao cảm thấy mình khiến hắn chịu nhiều uất ức, vì thế khi Thiên Hiểu hỏi nàng chăm chú lắng nghe, hắn hỏi câu nào nàng sẽ trả lời câu đó… Họ bầu bạn cùng nhau cho qua những ngày dài ở nơi nhà giam này.
5 Chạy suốt một đêm ra khỏi Hoàng cung, bốn người ngồi bên đống lửa với bốn tâm trạng khác nhau. Thanh Giác dửng dưng châm củi vào lửa, Thiên Hiểu nhìn ngọn lửa không ngừng nhảy nhót thỉnh thoảng cất tiếng ngợi khen, Dục Dao cố nén đến nỗi gân xanh trên trán dày cộm, Tố Văn trừng mắt chán ghét nhìn Thiên Hiểu: “Giờ thế nào đây? Ngươi muốn mang theo hắn nữa hay sao?” Thanh Giác cướp lời nói: “Bỏ lại.
6 Cuối mùa xuân, càng gần đến phương Nam thời tiết càng nóng hơn, lác đác vài trận mưa đầu hạ, khiến độ ẩm không khí càng lúc càng tăng. Ở quán trà ven đường núi, Thiên Hiểu ôm chén trà uống ừng ực rồi há miệng chép, rồi lại nhấp từng ngụm nhỏ, trong lúc hắn đang vui vẻ uống trà, Dục Dao lại nhíu mày trầm mặt, dỏng tai cố gắng nghe những người ở bàn bên cạnh thì thầm “Hơn mười ngày trước đây nghe nói có một trọng phạm bỏ trốn khỏi Hoàng cung.
7 Chạy vào một khu rừng rậm rạp, Dục Dao kéo Thiên Hiểu trốn vào một bụi cây um tùm, đối phương nhiều người, Thiên Hiểu lại chạy chậm, nếu liều mạng chạy tiếp thì cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại, không bằng trốn ở một nơi bí mật, chờ thời cơ mà hành động… Ngồi trong lùm cây lẳng lặng đợi một hồi, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, trong lòng Dục Dao nảy sinh mưu kế, nàng thì thầm với Thiên Hiểu, “Ngươi trốn ở đây đừng có nhúc nhích, ta dụ bọn họ rời đi…” Không đợi nàng nói xong, Thiên Hiểu đã túm chặt tay nàng, “Không được.
8 Tố Văn đuổi theo phía sau lưng nàng hỏi, “Cho nên ngươi cứ như vậy mà đem tiểu tử ngốc đó trả lại cho bọn họ sao, sau đó ảo não trở về một mình?” “Làm như vậy đối với ta và hắn mà nói đều là lựa chọn tốt nhất.
9 Giết chết Thiên Hiểu thật quá dễ dàng, nhưng quả thật Dục Dao không thể nào làm được. Nàng chưa từng chắc chắn rằng mình sẽ thất bại như lần này… Phương Nam đương giữa mùa hè, Dục Dao đi tới thành Tử Việt, đây là thành trì mà tàn dư của Hoàng thất chiếm cứ, Thái tử tiền triều đã trở về, sẽ đứng trên thành lâu này tuyên cáo thiên hạ, đem quân tiến lên phương Bắc, khôi phục nghiệp lớn.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 43