1 Rất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, cô đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng thì kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi.
2 Anh còn nhớ một cô gái tên Hạ Hạ không?Anh từng theo đuổi cậu ấy đấy. Trời ạ! Em thật mong anh không nhớ ra cậu ấy là ai, tựa như anh đã quên đi những cô gái mà anh từng quen vậy.
3 “Trông anh ta rất được! Lại còn cao thế này này!” Cậu ấy ngẩng đầu lên, khoa tay múa chân chỉ về phía trần nhà. Sau đó, cậu ấy bỏ tay xuống, nói:“Anh ta có nhiều bạn gái lắm, nhưng mình nhất định sẽ giành được anh ta về tay mình, mình sẽ khiến anh ta chết mê chết mệt mình.
4 Bởi vì, sự kiêu ngạo của anh chỉ duy trì được một ngày ngắn ngủi. Ngày hôm sau, anh chủ động gọi điện lại cho cậu ấy. Cậu ấy mặc một chiếc áo trễ ngực, mang theo sách giáo khoa Toán đi đến chỗ hẹn với anh, trước khi đi còn dương dương tự đắc nói với em:“Để xem mình trị tội anh ta hôm qua lạnh nhạt mình như thế nào! Cậu chờ mình nhé! Mình sẽ về sớm, mình hỏi xong bài sẽ bỏ anh ta lại về luôn, anh ta chắc chắn không thể ngờ được.
5 Tín Sinh à, một ngày cách đây hai mươi hai năm, em đã từng hiện diện trong ngôi nhà của anh. Chỉ là, khi ấy em chưa bao giờ dám nghĩ, rất lâu sau đó, em sẽ dọn đến đây, trở thành bà chủ của nơi này và hạnh phúc lắng nghe tiếng thở khi say ngủ của anh trong vô số đêm dài.
6 Hạ Hạ nói trông anh rất tuấn tú. Cậu ấy sai rồi. Bề ngoài của anh còn đẹp hơn rất nhiều so với hình dung của cậu ấy, thậm chí còn hơn cả trong tưởng tượng của em.
7 Em không nghĩ ngợi gì liền lấy một cuốn sách trên giá xuống, ngay cả tựa sách là gì em cũng không thèm nhìn. Em run run nói với Hạ Hạ:“Mình có thể mượn sách của anh ấy không? Cuốn này mình chưa thấy bao giờ.
8 Đêm đó, em nằm trên chiếc giường chật hẹp của mình, cầm cuốn truyện mà anh từng xem qua, đọc đến tận bình minh. Khoảnh khắc đó, nó là của em. Trang giấy đã hơi ố vàng, em nghĩ trước kia rất lâu, có lẽ khi anh bằng tuổi em đã đọc qua cuốn truyện này.
9 Bởi vì anh, mà từ đó về sau, em cũng yêu nghệ thuật, yêu nhạc cổ điển và Chopin. Em thường ra hiệu sách mua những loại sách nói về chúng. Nếu có gì không hiểu, em sẽ đọc đi đọc lại, đắm chìm trong những cuốn sách ấy, vì muốn trở thành người phụ nữ anh yêu.
10 Nhưng, trong hai mươi năm, đoạn đường ấy vẫn chỉ có mình em lẻ bóng đi về. Hai mươi năm, quãng thời gian yêu anh, em chưa từng nản lòng vì anh, em chỉ luôn thất vọng về bản thân mình.
11 Đáng tiếc là, anh không phải là giấc mơ mà em có thể quên. Một ngày nọ khi em còn đang co quắp trên giường không muốn gặp anh thì Hạ Hạ đến thăm em. Trong nhà chỉ có em.
12 Sô cô la của anh đã chữa khỏi bệnh cho em. Ngày hôm sau, em hết sốt. Em thử rời giường, rời khỏi nỗi xót xa của mình. Em thử đi ra ngoài. Cuối cùng, nơi em đến lại là thư viện, và sách em mượn tất cả đều về kiến trúc.
13 “Đã trễ rồi, để anh đưa em về. ” Anh dịu dàng nói. Em đưa mắt nhìn anh, thoáng giật mình, trong lòng vui đến quên cả trời đất, thốt ra: “Dạ. ”“Vậy đi thôi.
14 Chắc anh cũng không biết, em và anh ấy từng quen nhau, bởi vì, em không cho anh ấy nói với anh, hay bất kì kẻ nào khác. Bởi vì, cho tới bây giờ em vẫn không yêu anh ấy.
15 Mở cửa là một cụ ông mặc lễ phục đen. Ông ấy trông rất già, lưng đã còng, khuôn mặt thê lương đầy nếp nhăn. Hình như em chưa từng gặp ai già như thế, chắc ông ấy phải trăm tuổi rồi, thậm chí là một trăm hai mươi tuổi.
16 Mình đến ăn tối ở một nhà hàng Pháp sang trọng. Anh gọi một chai vang đỏ, chúng mình nói chuyện hợp ý như thể đã là bạn của nhau từ lâu lắm rồi. Em khéo léo khoe ra những sở trường của mình.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 28