1 Bạn có biết ngã rẽ cuộc đời là gì không? Đó là sự kiện nào đó sẽ thay đổi cuộc đời bạn mãi mãi _ cô giáo của tôi nói thế _ ví dụ như là khi bạn phải lựa chọn nghề nghiệp cho cuộc đời bạn, bạn sẽ đeo đuổi ước mơ, hoài bão của bạn hay sẽ nghe theo lời ông bà cha mẹ mà yên vị với một nghề nghiệp nào đó? Hay khi bạn gặp phải một ai đó trên chuyến tàu nào đấy và bị bắt cóc tới một thế giới khác? Hoặc khi bạn vô tình phát hiện ra rằng bạn có một cuộc hôn nhân sắp đặt chỉ vì những hẹn ước của ông tổ nào đó của mình?
Tôi nhớ tôi đã cười rất nhiều trong ngay học hôm đó.
2 “Tao CĂM GHÉT thứ Hai!”
Tôi dập mặt xuống bàn, lần thứ N
Nhỏ Hường nhìn tôi có phần ái ngại. Nó đập vai tôi an ủi, không nói gì nhiều. Hường hiểu tôi quá mà.
3 “Vậy bà định bao giờ sẽ nói cho cha mẹ bà về cái vụ Ipod hở?”
Hương gõ leng keng vào bát chè nhỏ bằng sứ trắng, lơ đãng nhìn ra sân trường. Đang giờ ra chơi, tiếng ồn ào huyên náo phát ra từ hàng trăm cái miệng với ngàn cái chân và tất cả những thứ có thể gây tiếng ồn khác như đang thách thức màng nhĩ con người.
4 Đời là bể khổ, Phật đã dạy
Và theo một cách nào đó, tôi thấy Phật đã nói đúng. Vụ việc bị dân anh chị hỏi thăm hôm qua thực sự là một cú sốc khá lớn, nhất với những tên loi nhoi nửa mùa như tôi.
5 Cái vụ Prom trường đâm vào tui và Hường như một con dao 2 lưỡi (mỗi đứa/lưỡi). Và cả chiều, hai đứa đã cùng ngồi khóc trong quán chè. Chúng tôi đã chuẩn bị cho buổi đi chơi cuối năm này cực kì kĩ lưỡng rồi mà.
6 Trời trưa nắng thật to. Tôi như một cái thây ma đạp xe trên con đường không bóng cây. Lắc lư vì say nắng, tôi tự thầm nguyền rủa cái mũ của mình. Lúc cần không có, lúc có không cần!
Hường giờ đang ngủ trưa, còn tôi thì phải đạp xe một mình tới cái sân Z chết tiệt nào đó.
7 Và ngày dạ hội thứ nhất cũng đã đến. Biết đây là ngày nghỉ làm duy nhất của tôi trong Tổ Ánh Sáng, nên tôi từ sớm đã dung dăng dung dẻ cùng Hường đi chơi.
8 Chủ nhật tới với một bất ngờ nho nhỏ. Bố tôi thông báo trong bữa sáng rằng tối hôm ấy sẽ có một bà cô bên họ bố lên thành phố chơi. Cô ấy tên là Thắm, họ Nguyễn như bố.
9 Có một câu hỏi mà lũ học sinh rất ít khi hỏi mỗi sáng thức dậy đi tới trường. Điều gì khiến chúng phải đi học? Để học, tất nhiên, bậc cha mẹ nào chẳng nói thế.
10 Tôi ngồi trong quán chè, gõ tay vào bàn không theo nhịp điệu nào. Hường sao giờ này chưa tới nhỉ? Cái đồng hồ trong quán đã gõ đúng năm tiếng đánh dấu giờ.
11 Cái xe xóc mạnh, cả thân sau của nó gần như chổng cả lên. Cái ổ voi to tướng nằm như chơi ngươi trên con đường mới sửa. Tôi đập đầu vào thành ghế, tỉnh cả dậy, sự ngơ ngác, hoang mang thay chỗ cho cơn buồn ngủ.
12 Con diều mắc giữa một cái cành chĩa ba, cành giữa móc lên trên, cành bên trái thì như trêu ngươi người ta, dùng lá của mình che hết cả bốn phần năm cánh diều.
13 Nhà nội tôi bỗng dưng bị 1 thứ cảm giác buồn bã và lo lắng trùm lên bắt đầu từ giây phút các bác sĩ cấp cứu đưa bà nội ra khỏi nhà. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi có cảm giác như mọi việc vẫn tiếp tục như nó phải như thế: cô Tằng nấu đồ ăn sáng cho cả nhà rồi ra đồng làm việc, thằng Mận đi qua nhà thằng Dương chơi, Sen thì đi học, ông ngồi uống trà và đọc báo buổi sáng.
14 Thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là cái lạnh.
Cái chăn đâu rồi nhỉ ? Tối qua tôi để nó ở bên dưới chân mà ? Khều khều chân xuống phía dưới, nhưng thứ tôi cảm nhận được không phải là cái chăn vải như mong chờ mà là một cái gì đó thô và ráp.
15 “ Dậy mau ! “
Giọng nói đanh tai nhức óc không thể nhầm lẫn là của Mụ Cóc khiến tôi chậm chạp mở mắt. Chị Hồng đứng bên cạnh, lay lay tay tôi một cách thúc giục.
16 Một không khí ngạt thở và khẩn trương tràn đầy gian sảnh ăn, len lỏi qua những bức khắc gỗ kì công và quần áo lụa là của gia đình họ Hồ. Bởi vì từ lúc hình ảnh của ba người đàn ông đứng đầu dòng họ biến mất nơi ngưỡng cửa, những tiếng ‘Soạt’ rồi ‘Keng!’ bỗng bắt đầu.
17 Những tên áo giáp đen ngay lập tức nhận thấy bà già trưởng tộc. Chúng như vốn đang chờ đợi điều này liền dãn ra để tạo thành một vòng tròn lớn hơn, bao bọc cả Hồ Quí Lữ vào trong.
18 Ngày hôm sau chị Lý Hồng chỉ cho tôi lí do tại sao hôm qua chị ấy cùng tôi và hai nhỏ kia có thể nghe trộm gia đình Hồ Tuyết Nghị: có một cái lỗ trên tường ngay chỗ tường chạm mặt đất đằng sau lùm cây.
19 Một tin vui đối với tôi xuất hiện hai ngày trước khi Đại Hội Võ Lâm bắt đầu. Mụ Cóc thông báo rằng tất cả bảy mươi lăm người hầu cho gia đình Hồ Quí Trừng sẽ đi với họ tới Đại Hội Võ Lâm.
20 Tôi lúc ấy đứng ở bức tường ngày cạnh cầu thang, mắt thì hướng về phía khu đấu võ nên không được phép quay ra đằng sau nhìn người đang bước lên. Khi người đó bước qua tôi, một làn gió lạnh bỗng thổi qua làm lưng tôi lạnh cóng.