1 Lâm viên. . . Ai trong thành phố A lại không nghe đến tên gia đình này. Từ những năm chiến tranh,Lâm gia đã được coi như thành phần tiến bộ,đóng góp rất nhiều cho chính phủ,về vật chất cũng như nhân lực.
2 “Căm ghét một người, chẳng cần có lý do gì to lớn. Và yêu một người,cũng sẽ không có lý do. . . em yêu anh, đó lại là lý do để em tồn tại”Gia Nguyệt nhận ra rằng,khi ba đón người đàn bà kia vào nhà,mọi chuyện chậm rãi thay đổi.
3 “ Em nói em yêu tôi,nhưng tình yêu của em đẩy tôi vào địa ngục. Tôi biết tôi nên hận em. Hận em cướp đi những gì đã từng hạnh phúc nhất của tôi”Trong những ngày học tại trường quý tộc này, có lẽ điều mà Lâm Khiêm thấy hài lòng nhất chính là thư viện đồ sộ ở đây.
4 “Cho dù biết anh sẽ hận em,cho dù biết anh không bao giờ yêu em,em vẫn cố chấp không buông tay anh. Tất cả đều vì em yêu anh” Hắn đã tìm đến nàng,thật đột ngột nằm ngoài dự kiến của nàng.
5 "Người làm tôi yêu chính là em,bắt tôi từ bỏ cũng chính là em,và giờ em lại nói tôi làm em tổn thương. . . . trong tình yêu chết tiệt này ai làm tổn thương ai"Nhiều ngày trôi qua trong im lặng,kể từ thời điểm mọi dối trá bị bóc trần.
6 "Cái chết có nghĩa lý gì khi mà tim em đã chết từ lâu. Anh muốn đi,em sẽ để anh bay đi,nhưng xin anh hãy hiểu vì sao đầu kia sợi xích dưới chân anh lại là em.
7 "Gương mặt của em,giọng nói của em, biểu cảm của em đã khắc sau vào nổi nhớ trong anh. Em nói quên em đi. . . điều đó quá tàn nhẫn. . . quá độc ác. . .
8 Đêm tỉnh mịch. Gia Nguyệt ngồi một mình trên ghế bành,xoay về phía khu vườn bị bóng đêm bao vây. Không còn âm thanh huyên náo rộn ràng cuả buổi tiệc. Không còn những ánh mắt ngưởng mộ lẫn ghen tị giả dối.
9 "Rời khỏi đây,sống theo cách mà các người muốn đi"Gia Nguyệt lạnh lẽo nói,nàng đã nghĩ rất nhiều. Tâm kế đến thế này,mưu tính sâu đến thế này,thì giữ lại bên cạnh,nàng sẽ phải hối hận,mà nàng không thể hối hận nữa.
10 "Hân Hân,em. . . . ""Đừng nói nữa,chị hiểu rồi. ""Hân thật ra thì em không. . . . ""Chị đã nói chị hiểu rồi mà. "Giai Hân ngồi trên xích đu,quay lưng lại với Lâm Khiêm.
11 Sáng sớm,trời còn chưa thật sáng rỏ, Gia Nguyệt đã bị đánh thức. Mà cái người to gan lớn mật đó lại là Lâm Khiêm. "Lâm Khiêm à,còn chưa sáng mà"Gia Nguyệt mắt chưa mở hết,còn xoay người lẫn trốn cánh tay của Lâm Khiêm.
12 Gia Nguyệt im lặng theo chân Lâm Khiêm,tuy nàng không hiểu vì sao hắn lại giận dữ. Nhưng nàng lại cảm thấy vui vẻ khi bàn tay hắn luôn nắm chặt lấy tay nàng,chưa từng buông ra.
13 Vì tối qua ngủ trể nên đương nhiên là sáng hôm sau Lâm Khiêm dậy trể. Dù sao hắn cũng mới mười sáu tuổi thôi. Thư ký Du nhìn vẻ mặt còn chút ngái ngủ của hắn khi đang đứng trước thang máy.
14 "Cô không xứng với Lâm Khiêm" Gia Nguyệt ngay cả đầu cũng không ngẩn lên nhìn người vừa chạy vào phòng nàng và làm loạn lên. Nàng luôn biết Giai Hân không ưa nàng,cũng như nàng không thích cô ta.
15 "Cô không xứng với Lâm Khiêm" Gia Nguyệt ngay cả đầu cũng không ngẩn lên nhìn người vừa chạy vào phòng nàng và làm loạn lên. Nàng luôn biết Giai Hân không ưa nàng,cũng như nàng không thích cô ta.
16 Giai Hân chạy như điên dại về phía phòng mình,cô ta tức giận,hận không thể cắn nuốt con người đã nhục nhã cô ta. Vì cái gì,mà người thất bại lại chính là cô ta.
17 "Tâm trạng không tốt,uống chút nước đi,kể cho anh nghe xem ai làm em không vui nào. "Hoàng Phong rót nước cho Gia Nguyệt,nhẹ giọng dổ dành tựa như thời điểm anh còn ở bên nàng lúc bé.
18 Gia Nguyệt đã ngẩn người ở chổ này rất lâu,lâu đến mức nàng không cảm thấy sống lưng tê dại của mình nữa. Có lẽ cơn đau đến một khi nào đó sẽ tự hết,hoặc là cơ thể đã quen thuộc đến nổi mặc kệ chúng.
19 Thiên Tường ngây dại túc trực cạnh bên Thẩm An An đã là ngày thứ tư,nàng chưa từng tỉnh lại,thậm trí một chút dấu hiệu cũng không. Nhưng anh tin,nàng sẽ không rời bỏ anh,anh biết nàng nhất định tỉnh lại.
20 "Mọi vật vẫn như thế,ngày qua ngày,đêm nối đêm. . . . Nhưng chúng ta đã không còn là chính chúng ta. . . . hận thù. . . . em và anh. . . chính là hai con đường không nên gặp nhau.