1 Ngày 28 tháng 2 năm 2009
Vùi trong một bàn đầy sách vở tài liệu, tôi đang đau đầu tính toán tỉ lệ tăng lợi nhuận quyền mua cổ phiếu bỗng bàn rung bần bật.
2 Ngày 3 tháng 3 năm 2009
Bốn mươi tám tiếng sau khi phẫu thuật tôi " canh gác" cạnh thầy Lâm, mắt cũng không dám chớp. Ngoài cau mày, thầy chẳng ho he gì, tôi chỉ có thể đoán tình trạng của ông qua hàng mi run run cho đến tận khi ông nhéo tay tôi, rên rỉ: " Đau".
3 Ngày thứ tư sau khi phẫu thuật, thầy Lâm đã hoàn toàn tỉnh táo. Sáng hôm ấy, tất cả các bác sĩ đều đến phòng kiểm tra.
Chủ nhiệm A: "Tình trạng hôm nay thế nào rồi?"
Tôi: "Ngoài bụng trướng hơi đau thì ổn ạ.
4 Ngày 8 tháng 3 năm 2009
Phẫu thuật xong ba ngày xuống giường, năm ngày loạng choạng cất bước, thầy Lâm hồi phục tương đối nhanh. Trong thời gian đó, bác sĩ Cố cũng dần quen thuộc với gia đình tôi, gặp chúngtôi ở hành lang còn trêu thầy Lâm: "Bác đi đâu cũngcó hai điều dưỡng viên cao cấp đi cùng nhỉ.
5 Ngày10 tháng 3 năm 2009
Đầu giờ chiều. Hầu hết bệnh nhân đã nghỉ trưa, bệnh viện trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có của riêng nó. Tôi đang hâm nóng trứng hấp trong lò vi sóng thì có tiếng nói vang lên từ phíasau: "Muộn thế này rồi còn làm đồ ăn à?" Tôi giật mình, quay lại thấy Bác sĩ đang đứng trước cửa, quần áo phẫu thuật còn chưa thay.
6 Ngày 12 tháng 3 năm 2009
Vừa bước ra ngoài, chuẩn bị về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi thì thấy bác sĩ Cố đi ra từ phòng bên, rảo bước về phòng làm việc.
7 Ngày 14 tháng 3 năm 2009
Bác sĩ đang nằmtrên chiếc giường trắng mềm mại, hàng mi dài ngả bóng. Cuộn tròn trong lòng anh là một Bác sĩ phiên bản nhí, mặc áo ngủ liền quần, mái tóc mềm mại, đầu rúc vào tay.
8 Ngày 15 tháng 3 năm 2009
Hôm nay bệnh viện im ắng lạ thường, thỉnh thoảng mới gặp vài nhóm bệnh nhân đang tụm lại thì thầm chuyện đêm qua. Lúc tôi gặp Tiểu Đỗ ở phòng lấy nước sôi, cậu đang lau nhà.
9 Ngày 17 tháng 3 năm 2009
Ăn trưa về, tôi bắt gặp vài người nhà bệnh nhân đang nói chuyện với Bác sĩ.
"Bác sĩ Cố, có thể cho tôi số điện thoại liên hệ được không?"
"Chị y tá trưởng có số máy trực của phòng làm việc và phòng y tá.
10 Ngày 4 tháng 4 năm 2009
Nghe đâu khoa địa lý nổi tiếng dương thịnh âm suy, đến nơi mới biết, đúng là "ai bảo gái không bằng trai".
(Ai bảo gái không bằng trai: tên một bài kịch nổi tiếng).
11 Ngày 9 tháng 4 năm 2009
Bệnh viện mới đến một số bác sĩ và y tá thực tập, trên hành lang thỉnh thoảng lại có một đoàn người đi qua đi lại, trông cực kì hoành tráng.
12 Ngày 10 tháng 4 năm 2009
Phản ứng với hoá trị đêm qua đã tạm thời dịu xuống, thầy Lâm ngoan ngoãn nằm trên giường, híp mắt cầm ngón tay tôi, làm một giấc ngon lành.
13 Ngày 27 tháng 5 năm 2009
Ngày hoá trị thứ ba rất đau đớn, thầy Lâm đã sụt gần mười cân, mặt mũi hốc hác, dù bác sĩ chủ nhiệm đã đổi phương án, chia thuốc ra làm hai ngày để giảm bớt phản ứng nhưng thầy Lâm vẫn nôn suốt từ sáng hôm qua, ói hết mật xanh mật vàng, thâu đêm thâu ngày.
14 Ngày 30 tháng 6 năm 2009
Sau một tháng uống thuốc Đông y, trông thầy Lâm khá lên nhiều, tăng thêm vài cân.
Hôm nay, từ bệnh viện về, mẹ vừa vào nhà đã vội vàng đi nấu canh, dặn tôi gọi đến bệnh viện thông báo chỉ tiêu.
15 Ngày 22 tháng 7 năm 2009
Lần hoá trị này tuy thầy Lâm không có phản ứng đặc biệt nghiêm trọng như nôn mửa, nhưng. . . bỗng yếu ớt như phụ nữ có thai.
16 Ngày 3 tháng 9 năm 2009
Bốn giờ chiều, bình nước truyền cuối cùng đã kết thúc toàn bộ đợi hoá trị của thầy Lâm. Chị y tá trưởng chụp cho chúng tôi một bức ảnh gia đình, ba người cười như ngố.
17 Ngày 18 tháng 9 năm 2009
Sau khi tập luyện xong cho dàn nhạc, tôi cúi đầu chậm chạm lau kèn clarinet, bỗng nhiên thấy buồn. Không ngờ cũng có ngày tôi tin những gì chị Ấn nói, "Não sẽ biến mất vài nếp nhăn khi phụ nữ rơi vào bể tình? No, thực ra lúc ấy bạn không hề có não.
18 Sáu giờ sáng hôm sau,tôi tự động mở mắt, thẫn thờ nhìn trần nhà. Một tia nắng tinh nghịch len qua rèm cửa nhảy nhót trên mặt đất, tiếng hít thở đều đều của Tiểu Thảo vang bên tai ru tôi chìm vào giấc ngủ.
19 Vì tình hình dịch cúm H1N1 diễn biến phức tạp, đa số các trường đều hủy lịch học quân sự của tân sinh viên, trực tiếp tạo nên tình trạng lang thang tứ phía của một số sinh viên rảnh rỗi, trong đó có đồng chí Đỗ Văn Tuấn.
20 Kể từ khi trời rét đậm, sân trường vắng vẻ hẳn, Bác sĩ đạp tuyết, bước về phía tôi, cằm tựa trên đỉnh đầu tôi, khẽ thở dài.
Đêm hôm trước trực ban,sáng hôm sau kiểm tra phòng, lại chạy đến đến trường gặp tôi rồi mới vòng về nhà.