21 Nhà của anh chỉ có một chiếc giường, nên tôi đã hồi hộp đến quên cả hồi hộp.
Nằm ngay đơ giữa giường, trên người tôi, trừ đồ lót thì toàn là quần áo của Cố Ngụy, hễ động đậy là lại thấy xấu hổ.
22 "Bác sĩ. . . "
"Ừ. "
"Lần này. . . Em nên thành khẩn khai báo, hay cứ im ỉm đi thôi?"
"Giờ em mới nghĩ đến chuyện này à?"
"=_=. . . " Tôi ngửi thấy mùi tức giận ở đâu đây.
23 Dần dần, chúng tôi đã tìm ra nhịp sống phù hợp, thứ hai đến thứ sáu, anh đến trường tôi một lần, ngày trực đêm, tôi mang cơm qua bệnh viện, cuối tuần hẹn nhau đi chợ, làm cơm, nói chuyện, thỉnh thoảng thì ra ngoài dạo quanh.
24 Có thể nói, ở cùng anh, nếu sướng nhất là ăn, thì khổ nhất chính là ngủ.
Thứ nhất, về ngủ nướng. Tôi không biết các bác sĩ khác thế nào nhưng riêng Cố Nguỵ có nếp sinh hoạt rất lành mạnh.
25 Cuối cùng, không ở lại được ngày nào. Tôi đang dọn hành lý cho Tiểu Thảo thì chuông điện thoại reo ầm ĩ: "Chị họ mày sắp sinh,vào phòng chờ rồi. "
Tôi xách sổ, không kịp dọn đồ đã chạy một mạch ra bến xe.
26 Với chúng tôi, tháng 7 năm 2010 là một giải phân cách. Những ngày trước đó giống như hai mươi giây đầu tiên của tàu lượn siêu tốc, chậm chạm, dịu êm, để rồi sau đó nổi phong ba bão táp.
27 Buổi gặp ba mẹ anh quá thuận lợi đến nỗi chính tôi cũng hơi bất ngờ, nói theo cách của anh họ thì là, thuận lợi đến phát sợ.
Nếu trước kia tôi và Bác sĩ đứng sóng vai bên nhau thì gặp ba mẹ là dấu hiệu cho thấy chúng tôi bắt đầu hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của nhau.
28 Lúc chúng tôi đến nơi, chú rể đang ngồi trong phòng chờ cô dâu trang điểm. Chú rể Địch Kiệt, đã từng gặp trong buổi liên hoan, tính ra phải là đàn anh khóa trên của tôi, làm việc ở phòng thí nghiệm bệnh lý, cô dâu thì ở khoa dược phẩm.
29 Sau khi về nhà, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, tôi gục đầu vào gối, ngủ.
Nhưng không tài nào ngủ nổi,ngẩn ngơ nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm.
30 Cả tối hôm ấy, Cố Ngụy nắm chặt cổ tay tôi, chẳng nói chẳng rằng áp giải tôi về nhà.
Ngồi trên xe, Tam Tam nhắn tin đến:"Êm đẹp chưa?"
Tôi quay sang nhìn Bác sĩ đang bình thản nhắm mắt ngồi bên, nếu không tựa vào thành ghế thì không khác gì ngồi thiền cả.
31 Tết Nguyên đán 2011 ùa về trong những sợi nắng vàng óng ả, Cố Ngụy quấn tôi kín mít từ đầu đến chân rồi mới xách ra ngoài,hôm nay anh hẹn bạn đi đá bóng.
32 Ra ngoại thành, tôi gọi điện về nhà.
"Mẹ ơi, con đang trên đường về. Con. . . dẫn người về nhà đấy. "
"Người?"
Mẹ tôi luôn chú ý vào những điểm khác người.
33 Màn đêm buông xuống trong ba gian phòng ngủ. Tôi ở giữa, bên trái là phòng ba mẹ, bên phải là phòng khách.
Tôi lăn lộn trên giường, dựng tai nghe ngóng, cả hai bên đều im phăng phắc.
34 Từ khi được bố mẹ đồng ý, Cố Nguỵ có vẻ thoải mái hơn nhiều.
"Bác sĩ, nhìn anh tung tăng như gió ấy?"
"À, áp lực tinh thần có thể làm tăng thêm trọng lượng cơ thể đấy.
35 Nếu trước kia, cuối tuần chỉ có hai đứa dính lấy nhau thì sau chuyến về thành phố X lần này, tôi và Cố Nguỵ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.
36 Ông bà nội ngồi chính giữa, xung quanh con cháu sum vầy.
Nhiếp ảnh gia hô: "Mọi người cười lên nào. "
Cố Nguỵ đứng bên nắm lấy tay tôi. Màn trập đóng lại trên khoé môi anh nét cười cong cong.
37 Ngày 30 tháng 9, tôi về thành phố Y trước để chuẩn bị cho đám cưới của Thạch Kim – Ấn Tỉ hôm sau. Vì làm phù dâu kiêm lễ tân nên nguyên một ngày hôm ấy, tôi chỉ mải mê chạy chương trình tổng duyệt cho đám cưới và vùi đầu kiểm kê đủ loại danh sách toàn chữ là chữ.
38 Kim Thạch và Ấn Tỉ là một cặp hiếm có khó tìm.
Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến một đôi vợ chồng như thế. Tình yêu tĩnh lặng như hồ nước mùa thu chưa lần gợn sóng, làm đứa trẩu tre như Tam Tam cũng không thể không tin vào tình yêu đích thực.
39 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hi. . . từ đây sẽ là mình edit lại.
40 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi tan sở, tại quán coffee.