1 Tại một khu vực hẻo lánh ở thành phố X, quốc gia Z, một đám trẻ nhỏ bẩn thỉu tập trung lại vào một góc tường. Trong góc tường ấy, một cô bé dáng người nhỏ bé gầy gò nằm im.
2 Mưa vẫn cứ rơi. . . . người vẫn cứ chạy. . . . Lệ Ngọc Vy không biết đã đi qua bao nhiêu con phố đồ sộ mà cô chỉ thấy trên chiếc TV cũ nát. Cô không khỏi thốt lên một câu khen ngợi
"Thật sạch.
3 " Cháu là người ở đâu đến? Xem đôi mắt màu tím của cháu kìa, ăn từ từ thôi. . . "
Bà lão cười nhìn Lệ Ngọc Vy ăn ngấu nghiến như đã rất lâu rồi chưa được ăn.
4 Thật may mắn. . . . ở nơi đây không hạn định độ tuổi lao động. . . . nếu không. . . .
"Bà bà. . . có đồng phục hay quần áo gì không ạ?"
Lệ Ngọc Vy mạnh dạn hỏi khẽ
"Hahaha.
5 Lệ Ngọc Vy hớn hở chạy tới đại sảnh. Công việc của những người mới tới như cô là bồi bàn của hạ phẩm khách nhân. Cô vừa ra khỏi phòng thay đồ thì đã thấy rất nhiều bồi bàn khác cũng ở đây.
6 Lệ Ngọc Vy im lặng chờ Triệu bà bà nói tiếp. . . .
"1 bình tệ = 100. 000 hạt tệ. 1 hạt tệ = 100. 000 lam tệ. 1 lam tệ = 100. 000 kim tệ. 1 kim tệ = 10.
7 Một năm sau
Cực phẩm đình
"Bồi bàn! Cho 1 phần bánh khúc gỗ nhật bản"
"Vâng! Có ngay!"
"Cho thêm một phần Matcha Cheesecake lạnh"
"Đến ngay đây"
.
8 Lệ Ngọc Vy sững sờ, cô vừa mới vào làm 1 năm thôi mà lại được thăng quan thẳng lên quản lý từ một bồi bàn cực phẩm. . . . . Điều này nói ra, ai cũng thấy nghi hoặc.
9 Trong khi đó, Lệ Ngọc Vy vẫn nhàn nhã ngồi trong phòng dùng để thưởng trà mà chơi cờ caro với Xuyên Linh - người bạn chí thân. Năm nay Xuyên Linh cũng 4 tuổi mà lại thông minh dị thường, thiên phú kinh doanh cũng là ngang hàng với Lệ Ngọc Vy, ai ai cũng nói 2 người là địch thủ kỳ tài, trăm năm khó gặp, vậy mà cũng chẳng ai biết họ là bạn cũng càng không ngờ họ lại có thể nhàn nhã chơi cờ như vậy
"Vy Vy à, cậu định giấu mình tới bao giờ đây? Ngay cả mình cũng thấy cậu là tảng băng trôi* đó.
10 Nghe Lệ Ngọc Vy nói vậy, Chu Thiên Nhu cũng không chột dạ chút nào ngược lại còn mắng Lệ Ngọc Vy tục tằng hơn nữa.
"Con mẹ nó! Rùa đen rút đầu cuối cùng cũng ra khỏi vỏ.
11 Lệ Ngọc Vy cười cười nhìn nét mặt xanh mét của Chu Thiên Nhu. Bị nói trúng tim đen, Chu Thiên Nhu khựng người lại. Không sai, Chu Thiên Nhu đúng là muốn tính kế Lệ Ngọc Vy.
12 "Hoắc Na! Ngươi lại muốn chối bỏ trách nhiệm? Nếu không phải ngươi xúi bậy ta thì ta cũng đâu có ngây thơ mà đi tìm Lệ quản lý gây rối chứ!"
Nghe Chu Thiên Nhu nói vậy, Lệ Ngọc Vy không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
13 " Chuyện này rốt cuộc là thế nào?""
Lệ Ngọc Vy âm trầm dò hỏi
"Lệ quản lý! Cô ta diễn có vô số kẽ hở mà, tôi tin chắc cô chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết ai là đầu sỏ rồi.
14 ""Mẹ nó! Lệ Ngọc Vy! Ngươi dựa vào cái gì mà dám phế ta?Lệ Ngọc Vy! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có chút quyết đoán mà ta sợ ngươi, ta xem ngươi sẽ làm thế nào mà phế ta!"
Chu Thiên Nhu giận dữ hét ầm lên
""Thật sao? Ai ya.
15 Lệ Ngọc Vy cười lạnh
""Chu Thiên Nhu a. . . Ngươi vẫn thật là thích nói đùa đó. . . . Mọi người! Đem nàng ta bắt xuống! Từ giờ nàng ta sẽ chính thức trở thành hạ phẩm bồi bàn!"
Nghe Lệ Ngọc Vy nói vậy, mọi người cũng có vẻ chần chừ kèm theo một tia sợ hãi và bất lực.
16 Lệ Ngọc Vy cũng thật là hết cách với 2 cha con này, thật là quá hèn hạ mà. . . . . .
"Chu quản lý, ta thấy ngươi cũng quá không có lý lẽ rồi. Ta và con gái ngươi mới gặp nhau lần đầu, làm sao ta có thể bắt nạt nàng chứ.
17 Bà Triệu chậm rãi bước tới, mặc một bộ đồ công sở dài. Mái tóc được búi lên gọn gàng, tay cầm 1 quyển sổ ra dáng chuẩn nhân viên công sở. Thoạt nhìn trẻ lại như phụ nhân 40 tuổi
""Bà Triệu!""
Mọi người đồng loạt quay về phía Triệu chủ tịch chỉ duy có cha con Chu Trần Khôi là mồ hôi chảy ròng ròng.
18 Ngày hôm sau
Lệ Ngọc Vy bước xuống giường, ngáp 1 cái thật dài rồi mặc đồ thể thao chạy quanh nhà hàng một vòng để rèn luyện thân thể. Từ bây giờ cô đã là quản lý, chỉ lo đi kiểm tra các tổ thôi là xong việc nhưng đồng thời áp lực cũng rất lớn
""Vy Vy!""
Lệ Ngọc Vy vừa mở cửa bước vào phòng của mình thì đã thấy Xuyên Linh ngồi ngay ngắn ăn nho trong phòng.
19 Lệ Ngọc Vy đi cùng với Xuyên Linh đi dưới ánh ban mai, khu chợ vẫn chưa đông đúc là bao chỉ có thể nói là tàm tạm người. . . . . Tuy vậy cũng không tránh khỏi có chen lấn.
20 Không khí dần trở nên ngưng đọng. . . . Lệ Ngọc Vy âm lãnh cười, 1 nụ cười vô cùng nhẹ nhàng mà lại vô cùng đáng sợ. . . . .
""Cho bản tiểu thư mua bộ này!""
""Cái túi này ta lấy!""
""Đôi giày này để lại cho ta!""
Ngô Thiểu Quỳnh trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Lệ Ngọc Vy và Xuyên Linh thỏa thích mua đồ, một lúc sau, đồ bên cạnh Ngô Thiểu Quỳnh đã chất một đống đồ như 1 ngọn núi nhỏ
""Oan gia ngõ hẹp"
Lệ Ngọc Vy nhi nhí nói
""Ngươi nói cái gì?""
Ngô Thiểu Quỳnh vểnh tai lên hỏi Lệ Ngọc Vy.