1 Ngày đó, không có gì khác cả ngàn ngày đã qua. Sau mấy tiếng gà gáy, trên trấn Thanh Thủy dần có tiếng người nói. Lão Mộc của Hồi Xuân Đường đã sớm đến chỗ giết mổ dê để mua thịt dê.
2
Chàng là gió thoảng mặt hồ,
Thiếp là sen nở bên bờ, gió lay.
Gặp nhau tuy chỉ thoáng mây,
Nhưng lòng thương mến kiếp này đã trao.
Chàng là mây trắng trên cao,
Thiếp là trăng tỏ nép vào mây kia.
3 Trấn Thanh Thủy không lớn, nhưng cũng là một nơi vô cùng đặc biệt ở Đại Hoang. Trấn Thanh Thủy từ bắc đến nam, dãy núi trải dài, địa thế hiểm ác, thiên nhiên che chở, sau khi Thần Nông quốc bị diệt, tướng quân của Thần Nông quốc là Cộng Công không chịu đầu hàng, dẫn mấy vạn binh lính chiếm giữ phía đông trấn Thanh Thủy, đối kháng với Hoàng Đế.
4 Ở trọ trần gian: Câu thơ gốc trích trong bài thơ cổ khuyết danh của Trung Quốc có tiêu đề “Khu xa thướng Đông môn” (Ruổi ngựa lên cửa Đông).
Hôm ấy, cũng như ngàn ngày trước đó, sau đôi ba tiếng gà gáy sáng, thị trấn Thanh Thủy bắt đầu tấp nập, rộn rã.
5 Tiểu Lục bón thuốc cho gã, gã cố nuốt, nhưng như trẻ thơ trớ sữa, thuốc thang trào hết cả ra ngoài. Gã mệt mỏi khép mắt lại.
Tiểu Lục ân cần hỏi:
- Bọn chúng không buông tha cả cái cổ họng của cậu?
Gã đàn ông khẽ gật đầu.
6 Sau buổi trưa cuối thu, là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày. Khi không có bệnh nhân, Tiểu Lục thích lấy một mảnh lá sen che kín ánh mắt, ngửa mặt nằm trên chiếu phơi thảo dược, hai tay áp vào tai duỗi thẳng lên, hai chân khép thoải mái, mũi chân chốc xuống.
7 Tuy không rộng lớn nhưng thị trấn Thanh Thủy là một vùng đất rất đặc biệt trong Đại hoang.
Bao quanh thị trấn Thanh Thủy là những dãy núi trùng điệp, địa thế vô cùng hiểm trở.
8 Tiểu Lục lập tức thu tay lại, kẻ này thần lực cao siêu, thuốc độc hay thuốc mê đều không làm gì được gã. Tiểu Lục biết mình không đánh lại, cũng đã hết cách rồi, đành quỳ xuống xin tha mạng.
9 Tiểu Lục cũng đóng kịch hùa theo:
– Thảo dân xin cảm tạ đại nhân, sau khi trở về thảo dân nhất định sẽ tán dương tấm lòng nhân ái của đại nhân để mọi người cùng biết.
10 Mùa đông lạnh lẽo qua đi, mùa xuân ấm áp lại tới. Con gái thứ h của Ma Tử mở tiệc đầy tuổi, Tiểu Lục đến quầy hàng điểm tâm mua chút điểm tâm, tính toán ngày mai mang cho Xuân Đào và bé gái lớn.
11 Xuân Đào là cô con gái duy nhất của nhà họ Cao – chủ lò mổ, Mặt Rỗ lại không cha không mẹ nên sau khi kết hôn, Mặt Rỗ trở thành một nửa nhà họ Cao, thường xuyên qua lại giúp việc bên vợ.
12 – Thế thì sao?
– Ta càng lúc càng tò mò về quá khứ của ngươi.
Tiểu Lục ngửa cổ tu rượu.
– Đang giận ai thế?
– Không phải việc của ngài!
– Muốn ăn đòn hả?
Tiểu Lục im bặt.
13 Tiểu Lục liếc thấy Lão Mộc vẫn đang quẩn quanh trong xó nhà, không chịu ra ngoài, bèn quyết định tới quán rượu đầu phố một chuyến.
Tiểu Lục vừa ra khỏi nhà, Thập Thất liền theo sau, Tiểu Lục bảo:
– Tôi chỉ đến quán rượu của tên thư sinh ấy ngó nghiêng một chút thôi, không gây sự đâu.
14 Tiểu Lục ngó Tương Liễu, thấy y đêm nay rất lạ, dẫu tóc trắng vẫn mượt mà, áo trắng vẫn tinh khôi nhưng hình như vẫn có chút tì vết nào đó:
– Ngài bị thương ư?
Tương Liễu vuốt ve chiếc cổ của Tiểu Lục như thể đang tìm một vị trí thích hợp để cắn tiếp.
15 Tiểu Chúc Dung là hậu duệ của vương tộc Thần Nông, xuất thân cao quý, cha là đại anh hùng danh chấn thiên hạ, Chúc Dung. Sau khi Thần Nông quốc bị diệt, Tiểu Chúc Dung quy thuận Hoàng Đế, cưới con gái duy nhất của tộc trưởng Xích Thủy là Xích Thủy Tiểu Diệp làm vợ.
16 Vào mùa thu, sau giờ trưa là khoảng thời gian tuyệt vời nhất.
Lúc vắng khách, Tiểu Lục thường nhặt một chiếc lá sen che kín mắt, nằm ngửa trên chiếu phơi lá thuốc, hai tay trườn qua tai, vươn cao quá đỉnh đầu, hai chân khép lại, duỗi thẳng, mũi chân chúc xuống, cả cơ thể làm thành một đường thẳng, tưởng chừng có thể duỗi dài vô tận.
17 Tiểu Lục cười:
– Chưa biết được! Có khi tôi lại chính là con rắn đó, xuất hiện để mua vui cho ngài cũng nên.
Tương Liễu buông Tiểu Lục ra:
– Hãy nói về chuyện nghiêm túc.
18 Tiểu Lục thở dài, kỳ thực Thập Thất cũng là một kiểu A Niệm, cũng thuộc về một cái gì cao vời, xa xôi. Nhưng thái độ nhìn người khác bằng nửa con mắt của A Niệm khiến Tiểu Lục muốn nện cho cô ta một trận, còn vẻ thanh cao của Thập Thất lại khiến Tiểu Lục muốn vần vò cậu ta, buộc cậu ta lây nhiễm thứ thế tục ngàu đục trong con người hắn, để sự thanh cao của cậu ta không theo gió mà bay đi, hay hóa thành mây trắng lững lờ trên trời xanh.
19 Tên chương 14 nguyên văn là Thử tình vô kế khả tiêu trừ. Là một câu thơ trong bài Nhất tiễn maicủa Lý Thanh Chiếu (1084 - mất khoảng năm 1151), hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, (Trung Quốc).
20 Lão Mục đi chợ, Chuỗi Hạt đi đưa thuốc còn Điềm Nhi ngồi nhà học may vá.
Quầy thuốc vắng khách, Tiểu Lục nằm bò trên bàn, ngủ gà ngủ vịt, tỉnh giấc, vẫn chẳng có bệnh nhân nào tới khám.