1 Hôm nay là ngày cô đi lấy chồng, cái ngày mà bao người phụ nữ đẹp nhất. Khoác lên mình một chiếc váy trắng tinh khiết cất bước cùng chồng mình trên thảm đỏ.
2 Sau một đêm cô đơn ở phòng cô mệt mỏi bước chân lại tủ lấy đồ đi tắm, cánh cửa phòng anh mở ra bước chân của anh càng lúc càng gần với cô. Bỗng tim đập nhanh, cô mong rằng anh sẽ nói câu"Buổi sáng tốt lành" nào ngờ không có.
3 Cuộc sống cô cứ thế trôi qua một tuần, nguyên một tuần đó cô không hề gặp anh chỉ được trợ lý của anh báo lại là anh đi công tác ở nước ngoài thôi. Đến việc chồng mình đi đâu làm gì cô đều thông qua trợ lý riêng của anh lần này cô dùng hết can đảm của mình để xin số anh.
4 Ánh bình minh lấp ló sau những hàng cây xanh, cô ở tại đây chiền trong suy nghĩ cớ sao khi trước anh là người hay rất quan tâm tới người khác tuy là người anh quan tâm không phải cô nhưng khi ấy anh rất ôn nhu.
5 Cô gái trước mặt Thiên Nhi bây giờ đang chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân không hiểu thua nhau ở điểm nào mà Thiên Nhi được gã cho Tuấn Hưởng còn Trương Sa Ly này thì không.
6 Cô được Vĩ Hưng đưa đến bệnh viện không lâu sau thì ông bà Lâm chạy đến.
"Sao rồi Nhi Nhi nhà chúng tôi sao rồi"-Bác sĩ bước ra thở dài.
"Mấy người là người nhà của cô Hàn sao?"
"Dạ đúng tôi là mẹ chồng con bé.
7 Từ cái đêm hôm đó cô và anh không gặp nhau anh thì đi làm ở công ty rồi sang nhà của Sa Ly ở không về nhà mọi người đều nghĩ do công việc bận nên anh tăng ca, còn Thiên Nhi cũng không mấy nở nụ cười trên môi chỉ im lặng người trong nhà hỏi gì cô trả lời đấy.
8 Tuy ra bàn khác ngồi ăn nhưng Tuấn Hưởng không hề rời mắt khỏi Thiên Nhi vẫn theo dõi hành động của cô. Điều này khiến Sa Ly không khỏi khó chịu, món đã gọi ra A Hưởng cũng chỉ ăn chút ít rồi ngưng ánh mắt không hề rời Thiên Nhi.
9 Cô cùng Vĩ Hưng ra đến biển, nơi đây thật mát mẻ không khí vô cùng thoải mái. Gió thổi nhè nhẹ sóng vỗ rì rào tiếng của biển làm cô thấy nhẹ lòng hơn.
10 Cô ngồi lại ghế gần bà nội, nội nắm lấy tay cô gật đầu như ý rằng không phải sợ.
"Bây giờ cô ta đã có thai vì là con của A Hưởng nên chúng ta sẽ chăm sóc cô nhưng đừng bao giờ có ý định là sẽ trở thành phu nhân họ Lâm.
11 Cuộc sống cô từ nay sẽ có thêm một người phụ nữa mang thai của chồng mình cùng nhau sống chung một nhà. Mỗi sáng thấy nhau, ăn chung một bửa cơm, cùng sống che nắng che mưa dưới một máy nhà.
12 Ngoài vườn hoa đua nhau đón nhận ánh nắng còn mấy chú chim trên cành thì đua nhau hót, có người con gái đang say trong giấc ngủ nhưng trên hàng lông mi ấy còn vương vài giọt nước như pha lê.
13 Bữa ăn tối hôm đó ai cũng gắp thức ăn cho cô đầy đĩa, ai nấy trong nhà đều vui mừng cả chỉ riêng hắn là im lặng không nói câu nào, khi mọi người tập trung lại phòng khách xem TV hắn im lặng nãy giờ lại lên tiếng
"Con muốn dọn ra sống riêng"-Mọi người bất ngờ với cấu nói ấy
"sao lại dọn ra riêng ở đây không tốt hay sao?"-Bà nội liên tiếng nắm chặt tay cô bà như không muốn rời xa đứa cháu dâu này.
14 Khi đưa cô vào phòng cấp cứu lúc bác sĩ đi ra bà nội vội chạy tới.
"Cháu tôi bị sao vậy bác sĩ?"
"Đợi có báo cáo đã cô ấy và thai nhi hơi yếu đừng để bị kích động gì hơn, giờ mọi người có thể vào thăm cô ấy nhưng đừng làm ồn"-Mọi người bước vào ai nấy đều thấy sót thương cho cô.
15 Sáng khi mọi người thức dậy, dì Hồng đang lau bàn ở sảnh thì phát hiện một lá thư cùng với bảng xét nghiệm liền kêu lên
"Con bé Nhi Nhi bỏ đi rồi, cả nhà mau ra đây đi"-Nghe tiếng kêu mọi người lập tức chạy ra phòng khách.
16 Kể từ thời gian cô đi tính đến hiện tại cũng hơn 1 năm rồi. Không chút tin tức đến một lá thư,một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không có. Hắn bây giờ như một cái máy vậy cứ sáng đi đến công ty làm tới tối rồi lại đến quán bar say như ma men vậy.
17 Hắn đang nằm trong phòng cấp cứu, tình trạng không tốt cho mấy ngoài này có cô gái luôn đi đi lại lại đứng ngồi không yên và tiếng chuông điện thoại hắn chợt rung chuông
"A Hưởng à! Mấy giờ con về?"-Nghe giọng nói ấm áp đó cô biết ngay người đó là mẹ hắn
"Mẹ mau tới đây đi con là Nhi Nhi đây.
18 Hắn và cô quay lại cuộc sống như trước, thấm thoắt hai năm trôi qua bây giờ hai đứa con của họ cũng đã lên ba. Hắn và cô vẫn như vợ chồng son, nhưng đâu ai hay được chữ ngờ.
19 Cô đang ngồi chờ ở một quá cafe hạng sang chỉ có những người quyền quý địa vị cao mới bước chân vào đây được, tất nhiên Di Yên chưa từng được vào đây lần nào dù là bước lên một bậc thềm.
20 Sau khi cô được đưa đến bệnh viện không lâu thì ông Thừa Phong cũng chạy đến. Ông vội nắm bước lại chỗ Vĩ Hưng đang đứng
"Con bé sao rồi?"
"Em ấy vẫn còn đang được bác sĩ kiểm tra"-Lát sau bác sĩ bước ra ông vội chạy đến hỏi thăm con gái mình
"Con tôi sao rồi thưa bác sĩ"
"Tiểu thư không sao rồi chỉ do sức hơi yếu cô ấy tỉnh rồi ông có thể vào thăm"-Nghe vậy ông cùng Vĩ Hưng vào thăm cô, cô đang với cơ thể yếu ớt nằm trên giường bệnh.