21 Tim gan Đường Tuế Như run rẩy mãnh liệt, nam nhân này dựa gần như vậy là phạm quy a.
“Đừng cho là giữa chúng ta có hôn ước, chú liền có thể quản tôi.
22 Bỗng nhiên trên người bị trùm khăn tắm mềm mại, Đường Tuế Như vội vàng ôm lấy thân thể, mới dám mở to mắt.
Diệp Cô Thâm trước mắt cô không tới nửa mét, cúi đầu, toàn người cô ở trong bóng anh.
23 “Em gọi anh chú Diệp. ” Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Diệp Cô Thâm lôi cô đi về xe “Ngoan, ở quân đội, em là vợ tương lai của thủ trưởng, không ai dám trêu chọc em.
24 Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Các chị em, ra tiếp khách.
Sát: Móa, xác chết chị vùng dậy. Tiểu bạch kiểm huynh vừa mới đi mặc niệm mấy giờ, dự định chết vì tình.
25 Vốn tưởng rằng sẽ bị đội trưởng quở trách, không nghĩ tới đội trưởng lập tức offline.
Ba chữ bị bệnh trĩ xoay quanh trong đầu nàng, lập tức đứng lên.
26 Cô như nào?
Tóc ngắn, kiến thức ngắn?
Đường Tuế Như liếc Diệp Cô Thâm “Chú Diệp, chú thật sự coi trọng tôi?”
“Anh cố gắng thuyết phục chính mình coi trọng em.
27 Giọng nói quen thuộc này để toàn thân Đường Tuế Như căng cứng, quả nhiên muốn bị bắt được nha…
Bạn thân yêu, sao đến lúc quan trọng, ánh mắt tốt như vậy.
28 “. . . . ”
Không khí như đọng lại.
Liền ngay cả tiếng còi tập hợp trên bãi tập cũng nghe rõ ràng như vậy.
Bỗng nhiên Lý Bất Ngôn cười “Cái kia, Diệp thủ trưởng thật biết nói đùa, ngài và Tuế Tuế cách nhau thế hệ đâu.
29 Phong Lệ đi tới “Thủ trưởng, cái này không thể được a. Lúc này mới mấy ngày, bà chủ nhỏ liền dám khóa cửa để ngài bên ngoài, về sau không phải nhảy lên đầu ngài, vô pháp vô thiên.
30 Trong phòng y tế, Lý Bất Ngôn lôi kéo tay cô “Tuế Tuế, nói thật ra. ”
“Mình làm sai cái gì. ” Mặt Đường Tuế Như đầy bất đắc dĩ “Cậu đừng nói cậu cũng không muốn huấn luyện quân sự, tới đây lười biếng a?”
“Mình vì cậu thương thấu lòng, trừ phi…” Đáy mắt Lý Bất Ngôn hiện lên tia quỷ quyệt “Nhanh lấy thủ trưởng đẹp trai của chúng ta về nhà.