21 "Điên rồ trong đám lửa của anh đi! Mùi của kí ức đang cháy, cháy cả người tôi nữa. "
Cô phóng xe nhanh về phía trước, tiếng động cơ sắc xé trong không gian, nhắm mắt, thả tâm khảm nhẹ như lông hồng.
22 "Mỗi bước đi cũng giống như một quyết định, cần chuẩn xác và nhạnh nhẹn. "
Dương Uy Vũ ngồi trên ghế, có lúc lại quay sang nhìn Chung Ngự Thuỷ đang ăn sáng.
23 Đông Khanh liếc nhìn Chung Ngự Thuỷ nheo mắt nói:
"Đã lâu không gặp? Cô ngày càng xinh đẹp!"
Chung Ngự Thuỷ cười nhẹ, đáp:
"Chị Đông Khanh đúng là người trọng tình trọng nghĩa, đã lâu như vậy, vẫn nhớ em!"
Đông Khanh trước nay thẳng thắn, ăn một nói một, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, thái độ của Đông Khanh bây giờ chính là chẳng ưa gì Chung Ngự Thuỷ.
24 "Trong giây phút lần đầu tiên hắn chân thành ôm lấy cô, cô đã nghĩ, cả đời này, cô chỉ yêu mỗi anh, dù anh làm nghề gì, đối xử với cô ra sao. "
Mạch Kha Kha tỉnh giấc, mở mắt nhìn trần nhà, tim đập mạnh, cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng, cô ngã ở đâu đó, bụng cô rất đau, máu dính trên sàn, cô bò trên nền một cách tuyệt vọng, cô gọi tên Trường Tư Mộ một cách vô vọng, ngoài màn đêm lạnh lẽo, không ai đáp lời cô.
25 "Thời gian khiến cho người trong cuộc đắm chìm trong vũng lầy vô vọng, chỉ có cách đốt cháy thời gian mới có thể vùng vẫy thoát khỏi tăm tối đó. "
--- ------
Bốn năm sau.
26 "Em giống như thức ăn thanh đạm, không sóng sánh như vang đỏ, nhưng lại gây nghiện hơn cả ma túy. "
Trong chiếc xe limo đang băng băng trên đường, Trường Tư Mộ trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, chất dịch sóng sánh trên đôi bàn tay dài, Mạch Kha Kha ngồi trong một góc ghế, thu đôi bàn chân cuộn người lại.
27 "Trong thế giới của tôi, em cũng giống như một khẩu súng, dù giết bao nhieu người, trong tay tôi, em vẫn có giá trị không đổi. "
Bốn năm trước.
Thành phố Y.
28 "Cô bé tên là Trường Mạch Duệ Kha. "
Tầm nhìn từ phòng của Duệ Kha rất tốt, cô bé thường nhìn ra vườn hoa anh túc, nói với Kha Kha:
"Cháu muốn đi biển quá!"
Không hiểu sao, từ lần đầu tiên gặp cô bé này cô lại thấy rất thân thuộc, rất thương yêu cô bé.
29 4 năm về trước. . .
Chung Ngự Thuỷ nhìn Ngô quản gia, đây mắt như lộ ra tia cay nghiệt:
"Bà không phải đuổi, tôi cũng tự đi được. "
Chung Ngự Thuỷ bước lên lầu.
30 Sáng sớm, Mạch Kha Kha mở cửa sổ hít lấy không khí sáng, bụng cô nhô cao rõ rệt.
Chỉ còn hai tháng nữa cô sẽ sinh bảo bối này ra. Dù đã có thể biết giới tính thai nhi nhưng cô không muốn biết, tự để mình sinh ra rồi mới có thể biết được đứa bé là con trai hay con gái.
31 Cô bị đưa vào bệnh viện. Một người đi đường mở điện thoại của cô, chỉ có tên hắn được lưu đặc biệt trong đầu danh sách.
Họ gọi cho Trường Tư Mộ, hắn liền dẹp tất cả mọi việc đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
32 Bão tố trôi qua, tất cả đều bình lặng. Hắn vẫn cho người điều tra tung tích của đứa bé, tuy nhiên đến tận bay giờ, vẫn chỉ tìm được một chút tung tích nhưng lại bị cắt đứt.
33 "Bậc đế vương vẫn luôn cô độc. "
Duệ Kha là con của Chung Ngự Thuỷ cùng Trường Tư Mộ. Mạch Kha Kha cũng đã có lúc muốn hỏi hắn vì sao, Chung Ngự Thuỷ sinh cho hắn một đứa trẻ như thế, vì sao hắn không cưới cô ta.
34 Cậu bé thực sự sống ở toà thành một thời gian. Mạch Kha Kha lâu lắm mới hạnh phúc như vậy. Niềm vui ấy như cũng lan ra khiến cho Trường Tư Mộ dường như không còn bận tâm đến tờ báo cáo ở Mĩ kia nữa.
35 "Anh. . . "
Cô cố nhìn không thể thấy hắn nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn ở bên cạnh, vòng tay rộng ôm lấy cô.
Cô nhoài người về trước tránh khỏi vòng tay hắn, nhưng hắn kìm chặt:
"Ninh Ninh.
36 Cô tỉnh giấc giữa đêm vì vừa trải qua một cơn ác mộng.
Trong mơ, cô thấy Ninh Ninh lạnh rét trong một góc, cô muốn ôm lấy nó, nhưng nó không chịu, nó hận cô, hận vì đã bỏ rơi nó, vì cô đã tước đoạt cuộc sống tưởng như sẽ đầy đủ tình yêu thương.
37 Mạch Kha Kha vội quay đầy nhìn phía sau, không ai đuổi theo cô cả. Hoắc Lam Tư khởi động xe, tiếng động cơ rít lên. Bỗng. . . Đoàng. Tiếng súng phát ra làm Mạch Kha Kha giật mình.
38 Hoắc Lam Tư bị trói ngồi trong một căn phòng, khi ánh đèn bật sáng, cũng là lúc Trường Tư Mộ xuất hiện.
Hắn đeo bao tay màu đen, dáng người vững chãi trong bộ quần áo màu đen bạc, trên tay ngoài một sợi dây chuyền ra thì không còn gì khác.
39 "Đôi chim nhạn quay về chốn cũ
Bất giác nhìn bất giác dửng dưng. "
Mạch Kha Kha đi khỏi toà thành Thanh Cầm, không biết mình bên làm thế nào để tìm Ninh Ninh.
40 Câu nói của hắn khiến cô vô tình nhớ lại trước đây, Trường Tư Mộ vẫn khẳng định cũng chỉ có hắn mới là người làm cô hạnh phúc, một ít chua xót dội lên ngang cổ họng cô, đôi mắt màu hổ phách của Trường Tư Mộ càng khiến cô chột dạ.