1 Dung Trình chú ý đến ánh mắt của Levi hơi lóe lên. Trong lúc trao đổi với mình, có mấy lần cậu ta lơ đãng liếc mắt nhìn lên lầu. Đối với một quản gia chuyên nghiệp, hành vi này của cậu ta đương nhiên là khác thường.
2 Lúc Dung Trình mang canh giải rượu lên lầu, cái người khiến anh lo lắng đang nằm trên giường của anh lại đang lướt web điện thoại di động. Nhìn thấy anh đi vào, cô ném di động sang một bên, cuốn chăn than thở một tiếng.
3 Dưới danh nghĩa của Tống thị, tổng hợp xã khu Thạch Hạ ở Minh Đảo là khu vực quản lý thương nghiệp, giải trí ăn uống. Văn hóa ảnh thị SEC được đặt ở xã khu Nam, tòa tháp C.
4 Trên đường trở về phim trường, Tô Yên vẫn cúi đầu đi theo sau lưng Thích Nam, giống như đuôi nhỏ vậy. Có mấy lần Thích Nam đi chậm lại đợi cô ta, mà đối phương thì lại thả bước chậm hơn.
5 Vì vậy đến khi Dung Trình mở cửa ra, nhìn thấy đầu tiên chính là một pho tượng tượng ở bên ngoài. ‘Pho tượng’ buồn bả nhìn anh, bộ dạng giống như anh là một gã đàn ông bỏ vợ bỏ con vậy.
6 Một tay Thích Nam cầm điện thoại, một tay tìm kiếm cửa phòng chụp ảnh, lôi kéo, không mở. Cô chuyển lực chú ý của mình qua bên cửa, lúc này mới nhìn thấy một bàn tay từ phía sau mình vươn ra, đè cửa lại, không cho cô ra ngoài.
7 Năm giờ chiều, Dương Hàng, trợ lý của Dung Trình, mang theo thợ trang điểm tới khách sạn Thạch Hạ để tạo hình cho Thích Nam tham gia buổi tiệc thương vụ.
8 Khi người chủ trì tuyên bố đến phần xã giao khiêu vũ, hội trường vang lên tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng. Thích Nam khoác tay mình lên tay Dung Trình, hai người tiến ra sàn nhảy.
9 Sáng ngày hôm sau, Dung Trình tới đón cấp trên của mình đang ăn sáng với Dung Trình trong phòng ăn dưới lầu, nhìn thấy Thích Nam đi vào. Thích Nam nhẹ nhàng đi vào, vành mắt dưới đen thui, xem anh như vô hình, hướng về phía Dung Trình vừa nũng nịu lại vừa bất đắc dĩ cảm khái:
“Tiểu yêu tinh, em bị anh ép tới khô luôn rồi!”
Tay Dương Hàng run lên, miếng bánh bao rơi vào trong chén dấm.
10 Trong đại sảnh, Tống Dịch vẫn còn đang dây dưa với Thích Nam.
“Cô nhóc kia nghe đây, cô tưởng tôi thật sự không nhận ra cô à?” Tống Dịch phát hiện miệng lưỡi mình có mài mỏng đi cũng không thuyết phục được Thích Nam, cuối cùng thay đổi thái độ, mang thân phận nhà sản xuất ra uy hiếp cô, “Tôi hỏi cô có còn muốn lăn lộn trong tổ kịch này hay không?”
Thích Nam giống như thỏ bị dọa sợ, mắt trừng to tròn vo, nhìn anh ta giống như cường địch của mình với khí thế thề không khuất phục.
11 Thích Nam nằm ngủ trên bàn trong phòng ăn nguyên cả đêm. Đến khi cô tỉnh lại, lần đầu tiên cô cảm nhận được dấu vết của năm tháng qua mau ——
Eo ếch của bà già như cô đau đến nổi không đứng thẳng dậy được!
Vậy mà cô không có thời gian ‘an ủi’ thắt lưng của mình, bởi vì cô phát hiện, thành quả mà cô đã nổ lực hơn cả buổi tối đặt ở trên bàn bây giờ không cánh mà bay.
12 Tống đại thiếu không suy nghĩ tới việc anh ta liều mạng chạy tới phòng quay phim sẽ tạo thành ảnh hưởng gì. Anh ta cứ tùy hứng mà đi, không thèm quan tâm tới người ta suy nghĩ mình như thế nào, nhất cử nhất động đều thể hiện ‘bản thân mình’ một cách rất nhuần nhuyễn.
13 “Thích Nam. ”
“Ở đây. ”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Thích Nam đang mất hồn, theo phản xạ tự nhiên đứng bật dậy thẳng tắp, không khác gì đối mặt với huấn luyện viên quân sự.
14 Theo như Dung Trình nói, khi anh lái xe đi ra sân bay, không biết cô bé Tô Yên này bị cái gì, giống như bị thất hồn lạc vía, xông ra giữa đường. Có lẽ cô nàng chỉ là muốn đi dạo trong dòng xe cộ, nhưng lại không ngờ hào quang của mình không đủ sáng để xe cộ tự động nhường, cho nên thiếu chút nữa xe của Dung Trình đã ‘hôn’ cô rồi.
15 Thích Nam chỉ mới xuống lầu một chút, khi trở lại thì đã thấy phòng bệnh có thêm một người. Quay lưng lại với cô, bóng dáng của người ngồi bên cạnh giường bệnh của Dung Trình nhìn rất quen thuộc.
16 Thích Nam đến tổ diễn kịch mới phát hiện Tô Yên đi trước cô một bước nhưng vẫn chưa tới. Điều càng khiến cô cảm thấy nghi ngờ chính là kết thúc một ngày quay phim mà cô nàng vẫn biệt tăm biệt tích.
17 “. . . Cho dù em là nữ phụ hai, nhưng chỉ là nữ phụ bù nhìn. Sau khi sửa lại kịch bản, phần diễn của Thích Nam còn nhiều hơn em. Bây giờ nhìn lại, cô ta mới thật sự là nữ phụ.
18 Thích Nam không ngờ tên ‘J J’ Tống Dịch này lại là tên ‘J J’ nói được làm được. Từ sau ngày hôm đó, anh ta cũng tới phòng quay tìm Tô Yên, nhưng nếu không phải giới truyền thông chụp được một loạt hình ảnh cô đơn vắng lạnh của anh ta thì Thích Nam gần như cho rằng anh ta đã vứt bỏ Tô Yên để tìm niềm vui mới rồi.
19 Chỉ qua một đêm, Thích Nam nhất quyết không thừa nhận người tự nhiên bọc lộ cảm tính kỳ cục kia không phải là mình. Lúc rửa mặt, cô hồi tưởng lại tối hôm qua, gương mặt dày sấn như tường thành của cô lại ửng đỏ lên một cách kỳ lạ.
20 Không phải đây là lần đầu tiên Dương Hàng nhìn thấy phụ nữ có ý tưởng với Dung Trình, cũng hiểu được phần lớn loại ý tưởng này chỉ là vì bề ngoài, rất nông cạn, đơn giản là thèm thuồng quyền thế sau lưng Dung Trình.