1 Căn phòng lạnh như băng, gió rét cùng tuyết trắng bay tán loạn ngoài cửa sổ. Vốn dĩ vào ban đêm nơi này rét lạnh, mọi người đều phải đốt lò lửa hoặc lò than, nhưng trong gian phòng này không hề có bất cứ vật sưởi ấm nào cả, người nằm trên giường chỉ đắp tấm chăn mỏng manh.
2 "Lục Nhi?" Hàn Mạch Như ngây ngốc cất tiếng gọi. Không phải nàng đã chết rồi hay sao, làm thế nào lại thấy được Lục Nhi kia chứ?"Tiểu thư, Lục Nhi đây ạ, người cảm thấy thế nào, trán còn đau hay không? Ôi tiểu thư, người hù chết Lục Nhi.
3 "Ta không có nữ nhi mất hết thể diện như vậy, Hàn Liễu ta tình nguyện không muốn có dạng nữ nhi ấy. "Hàn Mạch Như khóc lóc than thở, quỳ gối trên mặt đất, dùng hết sức đập cửa vừa khóc vừa nói.
4 Đêm khuya dần, xung quanh tiếng chó sủa inh ỏi, Hàn lão gia mang theo hai mươi lăm sính lễ hướng đến Ngô phủ nằm ở phía đông trấn Lưu Phong. Cho đến giờ Mẹo, Hàn lão gia mới mệt mỏi trở về.
5 Hàn phụ đăm đăm nhìn con gái của mình một lúc lâu, cuối cùng thấy được ánh mắt kiên cường của nó, ông mới gật đầu thỏa hiệp. "Được rồi, Như nhi, con cùng đi với ta.
6 "Được, được, rất tốt, Ngô Hạo Thiên ta cũng muốn xem nữ nhân mà ta không muốn thì còn kẻ nào ở trấn này muốn cưới ngươi nữa. " Ngô Hạo Thiên là con trai trưởng, cháu đích tôn của Ngô gia.
7 Trước kia, thời điểm ở Ngô phủ, Hàn Mạch Như ngu ngốc, vì Ngô Hạo Thiên mà đoạt lấy quyền của quản gia. Trong hai năm đó, nàng vừa kiêm vai trò quản lý vừa lo liệu chuyện buôn bán.
8 Thương giaTrấn Lưu TinhTại cửa lớn của Thương gia, bốn năm đứa nhóc túm tụm một góc không biết đang líu ríu nói chuyện gì. Một nam nhân chừng mười bảy, mười tám tuổi ngồi chính giữa, khuôn mặt đỏ ửng, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, đường nét rõ ràng, mũi cao, môi đỏ hồng, phảng phất vẻ đẹp như thần tiên.
9 "Vâng thiếu gia, Tử phu sẽ không nói đâu. ""Thật tốt quá, vậy ta đi vào tìm cha mẹ đây. " Nam tử tuấn mỹ mừng rỡ chạy vào Thương phủ. Một nam một nữ đang ngồi trong phòng khách.
10 Thương mẫu cười đắc ý nhìn Thương phụ. "Thiếp biết rõ, vì Hàn phu sinh đã viết thư báo tin là Hàn tiểu thư đã được mười bốn tuổi nên có thể sánh duyên chính thức với Thần nhi của chúng ta.
11 "Tiểu thư. . . " Lục Nhi kéo dài giọng hô lên. Nàng thật sự không hiểu tiểu thư của mình. Trước đây, mặc dù tính tình của tiểu thư rất tốt, không hề hở chút là đánh chửi người làm.
12 Người làm hốt hoảng quỳ xuống làm cho Hàn mẫu cùng mấy tú mẹ đang thêu y phục đều giật nảy mình. Hàn mẫu vỗ ngực vài cái rồi nghiêm mặt nhìn người đang hổn hển quỳ dưới đất hỏi.
13 "Thì ra con chính là Thần nhi. Trời ạ, mười bốn năm không gặp mà con đã lớn thế này. " Hàn mẫu yêu thương nhìn Thương Đông Thần. "Hàn bá mẫu. . . " Vốn dĩ Thương Đông Thần còn định nói tiếp nhưng lại bị Thương mẫu ngăn lại.
14 "Thần nhi, đây chính là Như nhi mà mẫu thân vẫn hay nói với con. " Thương mẫu mỉm cười giới thiệu. Thương Đông Thần say sưa nhìn Hàn Mạch Như. "Như nhi, ta là Thần nhi.
15 Hàn Mạch Như sờ sờ bản thân bị hắn đụng có chút buồn buồn phía sau lưng, vừa định quay đầu cùng hắn nói không có việc gì, nàng nói còn không có nói ra đâu, ánh mắt liền nhìn đến trên mặt hắn đáng thương như muốn khóc.
16 Thương Đông Thần trên mặt hiện rõ nét khổ sở, giữ chặt Hàn Mạch Như đang muốn đi về phía trước, chu môi đỏ, trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên một rặng mây đỏ, hắn ngại ngùng nói, "Như Nhi muội muội, ngươi không cần giận ta, ta cùng ngươi nói, ta cùng ngươi nói ta vì sao muốn che miệng.
17 Hàn Mạch Như đầu óc vòng vo vài vòng, trên mặt nàng nghiêm cẩn nhìn Hàn phụ cùng Hàn mẫu: "Cha, nương, nữ nhi đáp ứng cha mẹ thay nữ nhi định cửa hôn nhân này".
18 Thương Lưu thị xoay người nhìn con ở phía sau, vẫy tay kêu hắn đi lại đây, bảo hắn đứng ở bên người hai vợ chồng rồi hỏi, "Thần Nhi a, ngươi hãy nói cho phụ thân và mẫu thân biết, ngươi cùng Như Nhi muội muội đi trong hoa viên đã nói với nhau những gì?""Đúng rồi, con, ngươi hãy nói cho cha và nương, Như Nhi muội muội đối với ngươi có tốt không, nàng có giống như những người khác khi dễ ngươi hay không?" Thương Vô Lăng hỏi tiếp, ở trong đầu Thương Vô Lăng, chỉ có bản thân cùng với người ở trong phủ là không khi dễ Thương Đông Thần thôi.
19 Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị nói mấy câu, lúc rời đi, ánh mắt của hắn lưu lại ở trên người Thương Đông Thần một lát, lập tức lại rất nhanh thu trở về, đi nhanh ra ngoài, đi theo Hàn Thiên Liễu.
20 Nghĩ tới khả năng này, Thương Vô Lăng nghĩ nên nói như thế nào về việc này, con mình khi nào thì hiểu chuyện, khi nào thì được người ta ưa thích, Thương Vô Lăng bỗng chốc thấy khó mở miệng nói a, thế khó xử, không biết bản thân có nên đem chân tướng việc này nói ra hay không.