21 Thương Vô Lăng mơ hồ trở về phòng. Thương Lưu thị vừa thấy Thương Vô Lăng trở về, lập tức đi đến bên người hắn điều tra tin tức, "Lão gia, Hàn lão gia kéo ngươi đi là có chuyện gì? Ngươi nhanh chút nói rõ cho ta".
22 Hàn Mạch Như đứng xa xa nhìn nam nhân kia giống như là một tiên nhân không giống người phàm, khinh hô, "Thần ca ca, ngươi đang làm gì ở kia thế?”. Xa xa, Thương Đông Thần đang ngồi nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen tuyền, trong suốt nhìn sang hướng Hàn Mạch Như đang đi đến, thời điểm nhìn sang thấy là Hàn Mạch Như người mà mình thích, trên mặt tươi cười thật xán lạn hô, "Như Nhi muội muội.
23 Hàn Mạch Như giọng điệu ôn nhu hỏi, "Thần ca ca, đây là ngươi họa sao?"Thương Đông Thần hồn nhiên cười nói, "Đúng vậy, Như Nhi muội muội thích không, lần sau ta họa trên giấy tặng cho ngươi có được không ?"Hàn Mạch Như ẩn tình mạch ý gật đầu, "Tốt, Như Nhi muội muội cảm tạ Thần ca ca trước" nói xong câu đó, Hàn Mạch Như phát hiện trên mặt của hắn đều dính bùn đất vàng, lấy ra khăn tay bên hông đưa lên mặt hắn lau qua lau lại, lúc nàng dùng khăn tay giúp hắn lau mặt, một bộ dáng dè dặt cẩn thận, phảng phất giống như là đang lau bảo bối quý giá nhất của mình, mỗi một động tác đều là thật cẩn thận.
24 Hàn Mạch Như hé miệng mỉm cười gật đầu, vừa định buông bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, còn chưa có buông tay ra, bàn tay đang nắm tay nàng lại càng chặt thêm , thiếu chút nữa cả người nàng bị hắn kéo vào trong lòng, ngay sau đó liền truyền đến thanh âm sốt ruột của hắn.
25 "Bá mẫu quá khách khí, hết thảy việc làm của bá mẫu đều làm cho Như nhi hết sức kính nể, người đem Thần ca ca giáo dục tốt như vậy, Như Nhi phải cám ơn người mới đúng, Như Nhi có thể cam đoan cùng với hai người, sau này trách nhiệm bảo vệ Thần ca ca liền giao cho Như nhi đi.
26 Thương Lưu thị cùng Thương Vô Lăng đều một mặt khẩn trương nhìn Hàn Mạch Như, chờ nàng nói tiếp. Hàn Mạch Như bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm, mặc dù nàng đã sống hai đời nhưng vẫn bị bọn họ nhìn làm cho có chút lúng túng, khẽ ho một tiếng, thanh thanh yết hầu, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên trước mặt Hàn Mạch Như xuất hiện một ly trà.
27 "Nhưng là. . . . Chuyện này nếu như bị cha mẹ ngươi bọn họ phát hiện ra, bọn họ sẽ trách ta cùng Thương bá phụ. " Thương Lưu thị nghe được đề nghị này của Hàn Mạch Như, trong lòng nàng rất vui, nhưng khi nghĩ đến hiện thực lại lo lắng rất nhiều, Thương Lưu thị không dám nghĩ nếu mình thật sự đem chuyện này giấu diếm đi, chờ sau khi hai nhà thành thông gia, Hàn gia có khả năng không nhìn mặt Thương gia nữa.
28 Hàn Mạch Như thấy thế, chạy nhanh đứng lên, nàng không đành lòng nhìn thấy hắn khóc, nhưng là nàng lại không thể như vậy lại một lần nữa không để ý đến dè dặt của nữ tử mà cầm tay hắn, nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mạch Như chỉ có thể nghĩ tới an ủi Thương Lưu thị, có lẽ như vậy ngốc nam nhân này sẽ không khổ sở theo.
29 Hàn Mạch Như nghe thấy thế, trong lòng khiếp sợ, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thương Đông Thần đang đứng bên cạnh Lưu thị. Thương Đông Thần cảm giác được Như Nhi muội muội đang nhìn mình, liền ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời không một chút tạm niệm bắt gặp ánh mắt Hàn Mạch Như, Thương Đông Thần trên mặt ngốc ngốc cười, buông tay Thương Lưu thị ra, cúi đầu đi đến trước mặt Hàn Mạch Như, lại giống như một tiểu nàng dâu đứng ở bên người nàng.
30 Hàn Thiên Liễu ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Thương Đông Thần đang đứng bên cạnh Thương Lưu thị, cười mị ánh mắt, trong mắt lộ ra vừa lòng. Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị liếc mắt nhìn nhau, hai vợ chồng dùng ánh mắt thương lượng một chút, cuối cùng hai người không tiếng động quyết định Thương Vô Lăng là người đứng lên nói rõ chuyện này.
31 Hàn Thiên Liễu nghe được Hàn Mạch Như nói những lời này, cho rằng nữ nhi chính là đang an ủi một người làm cha như mình, do vậy mà trong lòng hắn lại càng áy náy, cho rằng mình cùng phu nhân lần này đã hại nữ nhi, sớm biết như thế này, thì trước đây dù có chết hắn cũng sẽ không ngăn cản nữ nhi gả đến Ngô gia.
32 Hàn Mạch Như cảm động nhìn nam nhân đang lau nước mắt cho bản thân mình, cùng hắn lộ ra tươi cười, Thương Đông Thần thấy nàng cùng bản thân cười cũng cười theo, bất quá trên tay hắn lau nước mắt cho Hàn Mạch Như cũng không ngừng lại, như cũ là cẩn trọng dè dặt.
33 Qua đi hai ba ngày, Hàn gia cùng Thương gia đều bận rộn bàn chuyện hôn nhân của hai nhà, mà đối với hai vị đương sự thì hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
34 Thương Đông Thần do dự , hắn ấp a ấp úng giấu mấy thứ ở đằng sau lưng, mỗi lần Hàn Mạch Như nhìn đến, hắn lúc muốn lấy ra, lúc lại vẫn dấu sau lưng. Rốt cuộc hắn làm động tác này ba lần rồi cũng đưa ra, hắn cúi đầu, làm cho Hàn Mạch Như không thấy rõ biểu cảm của hắn, thanh âm rất nhỏ nói, "Như Nhi muội muội, đây là ta tặng cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy đi”.
35 "Đồ ngốc. " Hàn Mạch Như thẹn thùng liếc nhìn hắn một cái trong mắt nhu tình như nước, kiễng mũi chân hôn lên khóe miệng của hắn, sau đó bộ dáng như chim nhỏ nép vào người lắc lắc chân.
36 Bộ dáng của nàng làm cho Thương Đông Thần liền phát hoảng, nghe thấy nàng nói không để ý đến mình nữa, khuôn mặt tuấn dật của hắn nhăn nhó vội xoay người Hàn Mạch Như lại đối diện với mình, biểu cảm trên mặt giống như muốn khóc, nói: "Như nhi muội muội không thể không để ý Thần nhi, vậy được rồi, Thần nhi sẽ không nói chuyện này với cha mẹ.
37 Ở Ngô gia, Ngô Hạo Thiên đang ngồi tại thư phòng trong viện mình, hắn chính là đang sứt đầu mẻ trán nghĩ biện pháp giải quyết việc này, mắt thấy từng cửa hàng trong tay mình bị lão cha ma quỷ thu lại, hắn nhất định phải nghĩ tốt biện pháp ngăn lại mới được.
38 Hiện tại trong lòng Ngô Hạo Thiên nhận định, chuyện Hàn Mạch Như gả cho ngốc nhi của Thương gia là bởi vì Thương gia là một cự phú nên nàng mới lui hôn với mình, chuyện thiếu gia của Thương gia là cái ngốc tử, Ngô Hạo Thiên tin tưởng Hàn Mạch Như trước đây nhất định là không biết, hiện tại sự thật bày ra trước mắt, Hàn Mạch Như hiện tại đã biết nhất định là thật hối hận lúc trước cự tuyệt chuyện hôn nhân của nàng và bản thân mình.
39 "Tốt lắm, cám ơn Lục nhi, chúng ta đi nhanh một chút, Thần Nhi tìm Như Nhi muội muội thật lâu đều không có tìm được nàng. " Thương Đông Thần nghe được Lục nhi nói sẽ dẫn hắn đi, vừa rồi mặt còn nhăn nhó giống như một lão đầu bây giờ mới dãn ra khôi phục bộ dáng tuấn tú ngày thường, ngây ngô cười.
40 Thương Đông Thần đợi một hồi lâu mới ngẩng đầu, đôi con ngươi của hắn có chút tối tăm nhìn chằm chằm Hàn Mạch Như, khi thấy nàng nhìn tranh mình vẽ đến ngẩn người, hắn liền nhận định nhất định Như nhi muội muội thật thích tranh của hắn nên mới có phản ứng như vậy, trong lòng lập tức bắt đầu tính toán.
Thể loại: Nữ Cường, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50