1 Cô muốn điên lên rồi.
Bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi, người mà cô đã hẹn đã muộn hơn một giờ, mà cô chẳng những không tức giận mà trái lại rất ngoan ngoãn ngồi một chỗ ngây ngốc chờ đối phương đến.
2 Giai điệu mềm mại trầm thấp nhẹ nhàng du dương trong phòng tắm.
Ánh sáng màu vàng rực, chai rượu sâm banh được ngâm trong nước lạnh cẩn thận, nằm gọn gàng trong xô đá, đang lặng lẽ chờ đợi chủ nhân thưởng thức.
3 “Em uống rượu sao?”
Giọng điệu nghe rất vui vẻ, có vẻ hả hê, Tôn Nhã Mạn nhìn bộ mặt đang giễu cợt của đàn chị, oán hận đáp một tiếng phải.
“Hết một chai sao?”
Ngay cả che giấu cũng không, tiếng cười vang vang với câu hỏi, đàn chị này không thèm thông cảm với cô sao?
“Đúng vậy, không còn một giọt nào, em gần như muốn nuốt luôn cái chai.
4 Không thể ngờ được cô lại có hứng thú với việc đó.
Trong lĩnh vực đá nhân tạo đặt trong các công ty, Đàm Việt đưa tay vuốt vuốt nghiên cứu thành phẩm mới phát triển của toàn đội.
5 Hạnh phúc này dường như trôi qua quá nhanh.
Hôn lễ vẫn như đang rành rành ngay trước mắt, giống như mới được cử hành mới hôm qua. Mới chớp mắt, cô và Đàm Việt đã kết hôn được hơn hai năm.
6 Trưa hôm sau, Tôn Nhã Mạn ôm cái đầu đau nhức tỉnh lại, bước từ từ vào phòng tắm tắm.
“Ahh………. . ” Thật khó chịu, giống như có hàng trăm tay trống đang ở trong đầu cô khua khua gõ gõ.
7 Tranh thủ thời gian làm việc Đàm Việt nhờ thư ký tìm kiếm các tài liệu về du lịch.
Đã đi tuần trăng mật ở Hawai, Tokyo là thành phố đô thị hóa, Châu Âu thì quá xa, hành trình trước mắt của anh rất bận rộn không thể nào có thời gian đi quá xa được.
8 “Cô là Tôn Nhã Mạn phải không?”
Cô không hiểu tại sao Triệu Nhược Ly lại biết tên của cô.
“……… Nếu không ngại, tôi có thể mời cô một bữa cơm không?”
Sao Triệu Nhược Ly không gặp Đàm Việt là lại muốn mời cô dùng cơm.
9 Nhớ lại từng kỷ niệm tốt đẹp, cô không thể nào quên được.
Lấy ảnh chụp khi đi du lịch, ở đầu giường có con gấu bông Tiểu Miêu, anh mua cho cô mấy tập tranh không còn xuất bản nữa, anh còn đặc biệt vì cô mà thiết kế mẫu giày leo núi……….
10 Nhã Mạn, anh yêu em…………….
Tựa như giấc mơ, giọng nói nhẹ nhàng đi vào lỗ tai của cô. Cô chớp mắt bối rối, hoàn toàn không thể tin được.
“Anh…. Anh…….