1 Mỗi ngày khi rời giường chuyện đầu tiên mà Hương Diệp làm, chính là mở cửa sổ ra nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ của cô một chút, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng dạo bước, chóp mũi ngẩng lên giữa đám hoa, hưởng thụ hương thơm của sáng sớm.
2 Núp bên trong ngự hoa viên, ung dung tự tại, hoàn toàn không có ý thức rằng đã gây ra đại họa. ” Hương Diệp Nhi, hay là, ta đi thỉnh tội với Vân phi nương nương?” Hắn đả thương cũng không phải là chỗ bình thường, đó chính là vận mệnh của nhị ca nha~“Huynh là đồ ngốc.
3 Thái hậu vươn tay kéo cô đến trước mặt mình, ngửi thấy mùi bùn đất thơm tho trên người Hương Diệp, so với mùi sữa trên người các công chúa non nớt kia càng làm cho bà cảm thấy tâm hồn trong sạch, cười nói: “Hương Diệp Nhị đây là mới từ vườn hoa tới đây sao? Tuổi còn nhỏ, cũng không ngại hoa cỏ kia buồn chán?”“Hồi Thái hậu nương nương, hoa cỏ không buồn chán, làm vườn cũng giống như tu thân dưỡng tính…” Hương Diệp dừng một chút, lại dùng bộ mặt ngây thơ chất phác, cười ngọt ngào tặng thêm một câu: “So với đám thú nhỏ kia còn thú vị hơn rất nhiều.
4 Bước nhỏ từng bước từ từ trên đường về, đang ngẩng đầu, bên cạnh bờ ao phía trước, một bóng người từ từ đi qua, dường như có chút không yên lòng. Hương Diệp nhận ra đó là ca ca nội liễm của cô, khóe mắt thoáng nhìn, liếc thấy bên chân Tần Khê chính là là cái bồn hoa nho nhỏ cô cố ý đặt ở chỗ đó hôm qua để hút hơi ẩm, vội vàng gọi: “Ca ca, cẩn thận hoa của ta!”Tần Khê không ngờ tới Hương Diệp lại đột nhiên gọi hắn, phục hồi lại tinh thần, mới nhìn thấy bồn hoa nhỏ dưới chân, mới bước ra một bước chợt ngưng lại, chuyển bước không kịp, đạp trúng phải bồn hoa nhỏ kia, dưới chân trượt một cái, thân thể xiêu vẹo, cả người cứ như vậy bùm một tiếng văng xuống ao.
5 “Cô cô. ” Hương Diệp nhìn thấy người đến, đứng dậy khẽ hành lễ, ngẩng đầu cười đến rực rỡ, “Cô cô, ca ca đã tỉnh lại. ”“Tỉnh lại…là tốt rồi. ” Minh Phi nhìn nhìn cô, lại nhìn người đang nằm trên giường, chỉ có thể lúng ta lúng túng lặp lại câu nói kia, ngược lại Tiêu Cẩm lại đứng lên trước, kéo Hương Diệp qua, “Hương Diệp Nhi, cung nữ vừa mới nói đường ca* Tần Khê… ách, có chút không được bình thường?”*anh họ bên mẹ thì là đường ca, bên cha là biểu ca“Ca ca không bình thường?” Hương Diệp vẻ mặt mờ mịt, hết sức vô tội nói, “Sao lại thế? Ca ca mới vừa tỉnh lại, thân thể nhiễm lạnh, sợ rằng còn có chút yếu.
6 “Đúng vậy, Hương Diệp Nhi, muội cũng mệt rồi, ta đưa muội đi nghỉ ngơi một chút. ” Tiêu Cẩm không kiêng kị gì chút nào kéo bàn tay nhỏ bé của Hương Diệp nói một câu, Minh Phi nhìn qua chẳng qua chỉ có chút sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, ngược lại đôi mắt của Tần Khê lại vòng qua vòng lại giữa Tiêu Cẩm cùng Hương Diệp, trong nháy mắt cho ra một câu kêt luận, thằng nhóc này muốn tán tỉnh muội muội Tiểu Hương Diệp của hắn!” Tiêu Cẩm ca ca, Hương Diệp không mệt, Hương Diệp nghỉ ngơi ở nhuyễn tháp bên cạnh một chút, như vậy khi tỉnh dậy còn có thể cùng nhau dùng bữa với ca ca.
7 Khi đó, Tiêu Cẩm vốn là kiên trì muốn dẫn Hương Diệp cùng đi, không ngờ Ngọc Sanh Hàn lại đột nhiên phong cho Tần Khê làm “Ngọc Khê Hầu”, phụng mệnh ở lại quốc đô, Tiêu Cẩm hiểu rõ, đây là thủ đoạn mà Ngọc Sanh Hàn dùng để lưu lại Hương Diệp, Tần Khê nếu ở lại quốc đô, Hương Diệp đương nhiên cũng lưu lại, mặc dù ra khỏi cung, nhưng dù sao, nàng vẫn ở trong quốc đô của hắn.
8 Một bên An Quế đương nhiên nhìn ra vị thiếu niên thiên tử này trong lòng không vui, nhìn qua bát canh trên bàn, cẩn trọng tỉ mỉ hỏi, “Hoàng thượng, có cần đem bát canh này bưng đi?”“Sao lại bưng đi? Bình Phi dám đưa thuốc bổ đến, dĩ nhiên là được mẫu hậu cho phép, nếu trẫm không uống, mẫu hậu sao có thể bở qua.
9 “Đúng vậy, rất đẹp. ” Ngọc Sanh Hàn giọng khàn khàn nói, nàng khen hoa, mà hắn khen nàng, dáng vẻ chuyên chú của Hương Diệp Nhi, trên mặt luôn tràn ngập vô hạn ánh sáng rực rỡ, một Hương Diệp Nhi như vậy, hắn luôn quý trọng.
10 Lảo đảo lùi lại mấy bước, trong nháy mắt đầu như đơ mất, quên mất phải suy nghĩ thế nào. Cô cho tới giờ chưa từng muốn hắn chết. Hương Diệp đứng ở chỗ cách giường mấy bước, ngơ ngác nhìn người trên giường không có động tĩnh gì, không biết qua bao lâu, ánh mắt đột nhiên ngây ngẩn chuyên qua bồn hoa sen tím là đầu sỏ gây ra kia, cũng bởi vì nó, cô mới không chịu nổi cám dỗ, mới có thể rơi vào cái bẫy của Ngọc Sanh Hàn! Nhưng mà, cả thiên hạ chỉ có duy nhất một bụi này thôi, nói không hấp dẫn thì là giả, màu tím của nó vừa đậm đà, lại trong suốt, rốt cuộc là do sắc tố gì làm nên vậy? Chẳng lẽ là do cấu tạo và tính chất của đất đai, hay là nguồn nước? ….
11 “Không cần biết cô là người của đoàn làm phim nào, gọi đạo diễn đến đây, tôi hơi khát, mua cho tôi ly cà phê, đừng có cho đường. ” Trên giường “Ngọc Sanh Hàn” lạnh giọng ra lệnh, quyết đoán trời sinh khiến cho không ai có thể mở miệng cự tuyệt, nhưng mà, cái này vô dụng với Hương Diệp.
12 Ngọc Sanh Hàn xoay người xuống giường, lại phát hiện trên người mặc toàn vải lụa trơn bóng từ tơ tằm, vạt áo dài quá đầu gối, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn trầm xuống giọng nói có chút âm lãnh, “Là ai thay quần áo cho tôi?” Hơn nữa lại còn là cái loại làm từ tơ tằm này nữa chứ! Hương Diệp nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sắp xếp rõ ràng tất cả đầu mối xong, cô ngược lại chẳng còn gì phải lo lắng, dù sao bây giờ “Hoàng Đế” cũng không chết, cô sẽ chẳng có chuyện gì, chẳng để ý đến Ngọc Sanh Hàn đang ngấm ngầm tức giận, tự ý bước đi, đến bên cạnh bàn hóa trang cầm lấy một cái gương đồng, ung dung thong thả bước tới trước mặt Ngọc Sanh Hàn, giơ gương lên.
13 Hương Diệp gật đầu một cái, đối với sự ăn ý không cần tốn nhiều lời để giải thích giữa hai người rất là vừa lòng, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật, “Cô cảm thấy chuyện xuyên qua đơn giản vậy sao?” “Không cảm thấy, nhưng mà, không thử sao mà biết, nếu mà anh tiếp tục ở trong thân thể này, sớm muộn cũng sẽ bị người khác phát hiện ra sự khác thường.
14 Ngọc Sanh Hàn rất buồn bực, hắn cho tới giờ chưa từng gặp qua cô gái nào giống như vậy, máu lạnh, chẳng lưu tình. Lần này ngay cả sao cũng không thấy, trực tiếp hôn mê luôn.
15 Hương Diệp nói xong muốn rời đi, nhưng không ngờ, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên kéo cô, mắt đầy hàn quang, nhíu mày hỏi, “Cô không ở lại?”Bàn tay Hương Diệp nóng lên, chợt hất tay hắn ra, “Tôi chẳng có liên quan gì đến hoàng cung này cả, sao phải ở lại?”“Như vậy xin hỏi cô tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung của thiên tử?” Ngọc Sanh Hàn giống như cười lạnh, ánh mắt quét qua dấu hôn trên cổ cô, “Còn ở bộ dạng như vậy?”Hương Diệp hiểu hắn trong ý có lời, mắt lạnh quét qua hắn, trên mặt cũng hơi xấu hổ, “Tôi ở đây làm gì không liên quan đến anh.
16 Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên, đối với sự phối hợp của cô không chỉ có hài lòng, càng thêm hứng thú vô cùng, liếc thấy vành tai hơi đỏ lên của cô, trong lòng không khỏi buồn cười, rõ ràng khẩn trương lại cố làm ra vẻ lạnh lùng, cô gái như vậy, hắn lần đầu tiên gặp.
17 Đó là đương nhiên thôi, bất luận là kẻ nào đột nhiên bị quấy rầy chuyện tốt, tâm tình đều sẽ không tốt. “Hoàng Thượng… Thần thiếp …Thần thiếp…” Bình Phi giọng run rẩy, hoàn toàn không biết nói gì, mới vừa rồi nàng ta nói có việc gấp cũng chỉ là lấy cớ mà thôi ~Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh quét qua lần nữa, Bình Phi mềm nhũn hai chân, liền quỳ xuống theo An Quế, hiệu quả thế này, Ngọc Sanh Hàn lại có chút không lường được, hắn muốn nói gì đó, nhưng mà thứ nhất hắn mới đến, dùng từ không quen, thứ hai, hắn căn bản không biết hai người trước mặt này tên họ ra sao.
18 Hương Diệp chợt ngẩn ra, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, lấy tính tình cẩn thận từng chút của cô, đây không thể nghi ngờ là một sơ sót cực lớn, nếu danh dự của cô bị hủy, cô làm sao còn có thể thoải mái rời khỏi hoàng cung?!Hình như cô, đã bị Ngọc Sanh Hàn sắp đặt.
19 Cầm chiếc khăn mềm bên cạnh lên, cẩn thận lau chùi da thịt nơi cổ, nhiều điểm hồng hồng, qua một tầng hơi nóng càng thêm mỹ loạn trên da thịt. Ngọc Sanh Hàn mượn dược tính mà dùng sức mạnh với mình, cô mặc dù không thể nào tiếp nhận, nhưng cũng không phải không thể hiểu, nhìn đấy sự bất đắc dĩ cùng khổ sở sâu sắc trong mắt hắn, cô cũng không có cách nào oán hắn, có lẽ cô chỉ là một quân cờ để hắn phản kháng lại mẫu thân của mình, nhưng cô biết, tự đáy lòng hắn thật sự thật lòng với cô.
20 Hương Diệp tìm tòi, thay hắn mặc đồ, Ngọc Sanh Hàn giơ tay, nhìn cô cúi đầu chỉnh trang lại vạt áo trên người mình, hỏi: “Nếu như tôi đoán không sai, đợi lát nữa vị mẫu hậu kia của tôi sẽ phái người tới đây đúng không?”Hương Diệp khẽ ngước mắt liếc hắn, trong mắt lại mang theo ý cười tán thưởng, “Anh biết thế là tốt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Võng Du, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50